Liễu Thanh Y lộ ra biểu cảm không hiểu nổi: “Sao đầu óc anh tối ngày nghĩ chuyện gì không đâu vậy? Chả trách Chân Thành dưới sự lãnh đa͙σ của anh lại chẳng có tí tiến bộ nào.”
“Sao lại không có tiến bộ? Thành tích quý này tăng gấp mấy lần quý trước rồi nhá! Nếu không có Long Uy nhà mấy người thì Chân Thành đã sớm trở thành công ty bảo vệ hàng đầu trong nước rồi.” Lý Duy Lộc bất mãn la lối.
“Anh cứ chém gió tiếp đi!” Liễu Thanh Y không hề tin lời anh ấy nói tí nào.
“Đúng rồi, em và Long Uy khi nào về vậy! Rất có thể Long Bách và Long Thiên chính là đứa con bị thất lạc của Hân Hy đấy.”
“Thật ư? Hai thằng quỷ nhỏ có IQ cao tận trời kia lại là con của Hân Hy hả? Hân Hy có biết chuyện này không?” Liễu Thanh Y kinh ngạc hỏi.
“Hân Hy đương nhiên biết rồi. Mà em và Long Uy trước giờ vẫn luôn ở cùng nhau, có từng nghe Long Uy nhắc đến suy nghĩ của hai thằng quỷ nhỏ kia về bố mẹ ruột không?”
Liễu Thanh Y lắc đầu: “Không có. Nhưng mà theo như lời Long Uy nói, Long Bách hình như rất hận bố mẹ ruột của nó, cảm thấy bố mẹ ruột rất ích kỷ, lạnh lùng vì đã nhẫn tâm bỏ rơi con cái khi đứa nhỏ bị bệnh. Từ khi biết thân thế của bản thân, nó không bao giờ nhắc đến bố mẹ ruột nữa.”
Lý Duy Lộc chau mày: “Xem ra nếu Hân Hy muốn nhận lại hai đứa nó chắc sẽ có chút khó khăn đây. Các em tính khi nào trở về?”
Nhắc tới hai chữ “trở về”, Liễu Thanh Y hơi ủ rũ: “Không biết. Long Uy còn đang ở giai đoạn khôi phục.”
“Không phải lần trước em nói đó là đợt giải phẫu cuối cùng rồi sao? Tại sao còn chưa khỏi hẳn?”
“Dù có khỏi hẳn thì sao chứ, anh ấy vẫn sẽ không thích em” Biểu cảm trên mặt Liễu Thanh Y hiện lên vẻ mất mát.
“Không thích em? Cô hai à, đừng nói là hai người vẫn chưa xác định rõ quan hệ nha?” Liễu Thanh Y phục hai người đó luôn rồi. Mà vậy thì xem ra Long Uy đúng là không quyết đoán, cũng không biết lấy lòng người khác bằng Lục Khải Vũ. Thật không biết làm sao anh ta phát triển tập đoàn Long Uy lớn mạnh được như vậy nữa.
“Lý Duy Lộc, anh không cần gạt em. Long Uy chưa từng thích em, trước giờ đều là em đơn phương tình nguyện.” Liễu Thanh Y lộ ra vẻ mặt mê mang và bất định.
“Chậc, anh ta chắc chắn thích em, chỉ là không biết trong não nghĩ cái gì thôi. Không thì em về đây trước đi! Dù sao Hân Hy cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, em cứ lạnh nhạt anh ta một khoảng thời gian rồi tính tiếp!”
“Để em suy nghĩ một chút.” Liễu Thanh Y vừa dứt lời, đang tính tắt camera, điện thoại của cô ấy bỗng reo lên.
“Cái gì? Cậu nói có một mỹ nữ tóc vàng đi vào phòng cậu Long ư? Cậu chờ tí, tôi lập tức chạy qua ngay!”
Cô ấy nói chuyện điện thoại xong, ngay cả lời tạm biệt cũng chưa kịp nói đã trực tiếp tắt camera.
Long Uy và một mỹ nữ tóc vàng? Lý Duy Lộc có thể tưởng tượng ra, với tính cách hung dữ của Liễu Thanh Y, nhất định Long Uy sẽ trải qua một đêm thật phấn khích đây.
Hiện giờ, người cũng cảm thấy vô cùng phấn khởi còn có Lục Khải Vũ. Sau khi hứa hẹn với thằng con cả nửa ngày, rốt cuộc thằng nhóc này cũng tin tình yêu anh dành cho Hân Hy là thật lòng. Khi anh vất vả lắm mới tiên được thằng con về phòng, sau đó đi về ôm vợ mình thân mật một phen, thì thằng con đã bước tới cửa lại đột nhiên xoay người, uy hiếp anh: “Bố, nếu bố dám ăn hiếp mẹ con, con sẽ phá hủy mạng lưới internet của công ty bố đói”
“Chỉ bằng con? Con đang đùa bố đó hả?” Anh không tin con mình lại có năng lực này.
“Bố không tin? Vậy chúng ta thử một lần xem”
Dứt lời, Mạc Minh Húc xoay người, bước tới phòng làm việc của anh. Cậu bé đứng trước cái máy tính đang đặt trên bàn, mở máy lên, hai tay nhanh chóng gõ ra một đoạn mã, mười phút sau, trang web của công ty truyền thông Nguyệt Tú Media thuộc tập đoàn nhà họ Lục bị hacker tấn công, toàn hệ thống bị tê liệt trong nháy mắt.
“Con, con, con làm thế nào?” Lục Khải Vũ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, con của anh đúng là thiên tài. Bây giờ cậu bé chỉ mới bảy tuổi thôi, nếu trưởng thành sẽ còn đáng sợ tới cỡ nào đây.
Đối mặt với biểu cảm khiếp sợ của anh, Mạc Minh Húc cảm thấy vô cùng hài lòng. Cậu bé lại gõ một đoạn mã lên máy tính, chỉ chốc lát sau, mạng lưới internet của tập đoàn truyền thông Tinh Không Media lại khôi phục bình thường.
“Cho nên, bố à, tốt nhất bố nên nghe lời mẹ nói, không được chọc cho mẹ giận, càng không được ăn hiếp mẹ.”
Mạc Minh Húc lại buông lời uy hiếp chính ông già của mình một lần nữa.
Lục Khải Vũ thở dài một hơi, anh thật sự lo lắng cho tương lai của bản thân. Chỉ số IQ của thằng con này cao chạm trời mất rồi! Bây giờ mới bảy tuổi cậu bé đã không có đối thủ, vậy tới lúc cậu bé trưởng thành thì phải làm sao đây? Không phải mọi người thường nói trẻ sinh non thường có IQ thấp sao? Tại sao con của anh lại thông minh như vậy chứ?