Nghe giọng nói mềm mềm của Vũ Tuệ, nhìn đến ý cười trên khuôn mặt mập mạp, lại nghĩ đến việc con bé phải chuyển sang nhà họ Lục, Vương Thanh Bình ôm cô bé không nỡ buông tay: “Vũ Tuệ, về nhà với bố rồi, nhất định không được quên mẹ nuôi nha!”
Vũ Tuệ gật đầu: “Mẹ yên tâm, Vũ Tuệ với anh trai sẽ thường xuyên về thăm mẹ nuôi, sẽ mang cho mẹ nuôi thật là nhiều đồ ăn ngon!”
Nói xong, cậu bé cầm tay Vương Thanh Bình: “Mạng của con và Vũ Tuệ đều là nhờ mẹ nuôi và bố nuôi nhặt về, trong lòng con, vị trí của hai người vĩnh viễn không một ai có thể thay thế được. Mẹ nuôi yên tâm, cuối tuần nào chúng con cũng sẽ về thăm mẹ với bố nuôi mà.”
Lý Duy Phúc đứng một bên mắt đã có chút ươn ướt, cảm khái bé đậu đỏ năm ấy đã lớn rồi.
Ông ấy đi đến bên cạnh Vương Thanh Bình: “Em đừng làm khó mấy đứa nhỏ nữa? Hai đứa mãi mới tìm thấy bố mà.”
Nói đến đây, hai người quay qua nhìn Mạc Hân Hy: “Cháu quyết định mang hai đứa nhỏ về nhà họ Lục thật hả?”
Mạc Hân Hy gật đầu, sau khi thắng thắn với Lục Khải Vũ, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều, từ nay về sau không cần phải lo lắng đề phòng nữa, Lục Khải Vũ tìm cô và các con, cùng cô chia sẻ nỗi đau.
Còn về tương lai, đi bước nào tính bước ấy! Dù cho có ngày Lục Khải Vũ chán ghét rồi vứt bỏ mình, yêu người khác, chỉ cần các con an ổn là được, hạnh phúc vui vẻ, cô không sao hết, làm người mẹ kiên cường dũng cảm là được.
Vợ chồng Vương Thanh Bình im lặng trong chốc lát: “Hân Hy, cháu quyết định thế nào chị chú đều ủng hộ, nếu ở nhà họ Lục bị bắt nạt, chị và chú vĩnh viễn là chị và chú của cháu, nhà họ Lý này vĩnh viễn là nhà nɠɵạı của cháu.”
Sống mũi Mạc Hân Hy cay cay, ôm Vương Thanh Bình: “Chị ơi, cảm ơn chị! Gặp được chị chú chắc chắn là phúc đức mấy kiếp em tu được.”
Vương Thanh Bình bị cô ảnh hưởng mắt cũng đỏ lên: “Nói mấy lời ngốc nghếch gì đâu! Không có em với hai bé xinh yêu này, cuộc sống của chị và chú cũng nhàm chán lắm.”
Lý Duy Phúc thấy tình thế này, tiến lên khuyên bảo: “Được rồi, được rồi, Hân Hy tìm được hạnh phúc, Minh Húc và Vũ Tuệ tìm được bố, đây là chuyện vui, hai người khóc cái gì mà khóc!”
Mạc Minh Húc cầm tay ông ấy: “Bố nuôi, bố cứ để hai mẹ khóc đi! Phụ nữ là sinh vật cảm tính, nước mắt là tiêu chuẩn của bọn họ.”
Còn nhỏ tuổi, lại nghiêm túc nói ra mấy câu thế này, làm ba người lớn sững sờ hết cả.
Vương Thanh Bình lau nước mắt bảo Mạc Minh Húc: “Đại Bảo này, về nhà bà nội nói ít lại nhé, không lại khiến bọn họ tức chết đó.”
Mạc Hân Hy nhịn cười, chỉ vào phòng: “Con dẫn em gái vào xem còn gì, không còn gì thì mình đến nhà trẻ đón Tư Nhã với Mộc Lam.”
Nếu tất cả đã rõ ràng, thì nên cho các con quen nhau.
Thấy bảo đi gặp em gái khác, Mạc Minh Húc nhanh chân kéo Vũ Tuệ về phòng, vèo vèo đã thu dọn xong hành lý của hai bé.
“Chúng con mang đi ít quần áo, cuối tuần về với bố mẹ nuôi.” Mạc Minh Húc kéo va-li nho nhỏ đến cửa, quay đầu nói.
Vương Thanh Bình vui vẻ chạy đến ôm hai bé: “Coi như hai đứa còn có lương tâm!”
Thời gian đã là bốn rưỡi chiều, tuy rằng vợ chồng Vương Thanh Bình không nỡ nhưng vẫn tiễn ba mẹ con đến tận cửa nhà.
Mạc Hân Hy lái xe chở Mạc Minh Húc và Vũ Tuệ đến nhà trẻ đón Tư Nhã và Mộc Lam.
Lên xe, cô nhận được tin nhắn của Lục Khải Vũ: “Vợ ơi, con mình sao rồi?
Anh thì chắc phải năm giờ hơn, có cần anh đến đón mấy mẹ con không?”
Cô cười hạnh phúc, trả lời: “Con mình xuất viện rồi, bọn em bây giờ đi đón Tư Nhã với Mộc Lam. Em đợi anh ở nhà.