Sau khi đến Tập đoàn nhà họ Lục, mặc dù Mạc Hân Hy sốt ruột như lửa đốt, vô cùng lo lắng cho an toàn của Vũ Tuệ, nhưng mà cô cũng không vội vàng xông lên tầng chót.
Cô đang đợi điện thoại của Lý Duy Lộc, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Năm phút sau, Lý Duy Lộc gửi cho cô một phần tài liệu về Mã Tấn Hoàng.
Mã Tấn Hoàng: Ba mươi lăm tuổi, nhờ bố nên mười năm trước đã nhận chức ở Tập đoàn nhà họ Lục. Hiện nay đang đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của Công ty thời trang Nguyệt Tú, bởi vì tham ô nhận hối lộ, ăn hoa hồng cho nên hôm nay bị Tập đoàn nhà họ Lục đâm đơn kiện với cảnh sát. Trên tư liệu có một tấm ảnh Mã Tấn Hoàng, Mạc Hân Hy thấy hình mới nhớ, hóa ra anh ta chính là người mà hôm qua đã đẩy Lý Mộc Tháp ngã xuống.
Trên tư liệu còn viết là Mã Tấn Hoàng có một đứa con trai, năm nay đứa bé đã năm tuổi, Mã Tấn Hoàng hết sức cưng chiều thằng bé này, hầu như muốn gì được đó, con trai chính là điểm yếu của Mã Tấn Hoàng.
Mạc Hân Hy im lặng suy nghĩ mất mấy giây rồi sau đó lại gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc: “Lý Duy Lộc! Trong vòng năm phút, anh hãy nghĩ cách bắt con trai của Mã Tấn Hoàng và mang đến Tập đoàn nhà họ Lục.”
Sau đó, cô thấy nhân viên cứu hỏa đã gấp rút chạy tới, bố trí đệm cứu hỏa bên dưới Tập đoàn nhà họ Lục, còn có cả cảnh sát chuyên đàm phán cũng đến theo lên lầu.
Mạc Hân Hy cũng đi theo cảnh sát người cũng lên lầu cao nhất nhưng mà cô chưa bước ra mà chỉ lặng lẽ núp ở cửa cầu thang bộ.
Hôm nay Lục Khải Vũ có thái độ cứng rắn muốn đuổi Mã Tấn Hoàng, rất có thể là chuyện này liên quan đến việc hôm qua Mã Tấn Hoàng chuẩn bị ra tay đánh cô, nếu như bây giờ cô xuất hiện, cô sợ Vũ Tuệ và Mã Tấn Hoàng đều sẽ quá kích động.
Phải chờ đợi thời cơ, chờ Lý Duy Lộc mang con trai của Mã Tấn Hoàng tới, đến lúc đó dùng một chiêu phá vỡ phòng tuyến trong lòng của Mã Tấn Hoàng.
Cô núp trong bóng tối, nhìn nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tuệ và vẻ mặt hoảng sợ của cô bé mà lòng đau như bị dao cắt, có mấy lần đã không nhịn được muốn xông ra.