Lục Khải Vũ vừa bước ra khỏi thang máy lầu một rồi đi về phía sảnh tiếp tân thì lập tức nhìn thấy bố mẹ của mình, bố mẹ đã lớn tuổi rồi mà còn đang bước đi nhanh như bay, dự định xông về phía cầu thang bộ ở cách đó không xa.
Anh nhanh chóng đi đến và gọi họ lại: “Bố! Mẹ!”
Bố Lục và mẹ Lục nghe thấy giọng nói của anh nên vội vàng quay đầu lại: “Khải Vũ! Nhanh lên! Hai đứa bé chạy vào trong đó rồi!”
Trên mặt của Lục Khải Vũ đầy vẻ khó hiểu: “Đứa bé gì cơ?”
“Đúng vậy đúng vậy! Vừa rồi bố mẹ đã nhìn thấy…” Mẹ Lục còn chưa có nói xong thì nhân viên lễ tân nhân đã dẫn mấy người cảnh sát đến trước mặt bọn họ.
“Chủ tịch Lục! Đây là các đồng chí của tổ điều tra kinh tế trực thuộc Cục công an Hà Thành.”
“Đồng chí cảnh sát! Đây chính là Chủ tịch Lục – Chủ tịch tập đoàn chúng tôi!” Nhân viên lễ tân giới thiệu một cách lịch sự.
Cảnh sát của Cục công an lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình rồi nói: “Sáng sớm hôm nay, chúng tôi đã nhận được yêu cầu báo án từ phòng kế toán của quý công ty, nói là Tổng giám đốc Mã Tấn Hoằng của Công ty thời trang Nguyệt Tú dính líu đến việc tham ô, chiếm đoạt tài sản của công ty, cho nên chúng tôi cố ý đến đây tìm hiểu tình huống một chút!”
“Vâng! Mã Tấn Hoàng đang ở trong văn phòng của tôi, mời các anh đi theo tôi!” Lục Khải Vũ cũng trả lời rất lịch sự, định dẫn cảnh sát đi về phía thang máy.
Bố Lục sốt ruột kéo anh lại: “Khải Vũ! Con nghe bố nói đã, vừa rồi…”
Lục Khải Vũ cho là ông ấy định nói đỡ lời cho Mã Tấn Hoàng cho nên anh trực tiếp cắt dứt lời nói của ông ấy: “Bố à! Chuyện này chỉ có thể giải quyết như việc chung, con đang rất bận rộn, bố về trước đi!”
Anh nói xong thì đúng lúc thang máy mở ra, anh đang định vào thang máy với mấy người cảnh sát thì trợ lý Lâu Văn Vũ từ trong thang máy hốt hoảng chạy ra: “Chủ tịch Lục! Không thấy Mã Tấn Hoàng đâu cả!”
Sắc mặt của Lục Khải Vũ lập tức thay đổi: “Thông báo cho Phòng ban an ninh, ngăn chặn toàn bộ cửa ra vào của tập đoàn nhà họ Lục, Lập tức kiểm soát tất cả tầng lầu cho tôi!”
“Vâng!” Trợ lý lập tức gọi điện thoại thông báo tất cả nhân viên an ninh đang có mặt trong tòa nhà tập đoàn nhà họ Lục.
“Đồng chí cảnh sát! Hiện tại có lẽ Mã Tấn Hoàng đang ẩn nấp trong một góc nào đó, làm phiền các anh đến phòng làm việc của tôi và đợi một lát.” Anh vô cùng khách khí, chuẩn bị dẫn mấy người cảnh sát đến văn phòng của mình.
Bố Lục dứt khoát đi tới trước mặt của anh rồi chỉ vào trợ lý của anh: “Lâu Văn Vũ! Trước hết thì cậu hãy dẫn các đồng chí cảnh sát lên văn phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với Chủ tịch của các cậu.”
“Vâng!” Trợ lý Lâu Văn Vũ lễ phép dẫn cảnh sát đi vào thang máy.
Lục Khải Vũ bó tay nhìn về phía bố của mình: “Bồ à! Bố có biết rằng mấy năm nay Mã Tấn Hoàng đã lợi dụng chức quyền để tham ô biết bao nhiêu ở công ty của chúng ta không? Cho dù bác Mã có còn sống thì chỉ sợ bác ấy cũng không thể nào cứu được anh ta!”
Bố Lục khoát tay một cái, không kiên nhẫn nói: “Ai muốn nói với con về chuyện của Mã Tấn Hoàng? Bố muốn nói với con về chuyện của mấy đứa bé kia mà!”
“Đứa bé gì cơ? Mộc Lam và Tư Nhã sao vậy?” Lục Khải Vũ lập tức ngạc nhiên và hoảng sợ.
Mẹ Lục sốt ruột bố Lục kéo qua một bên: “Không phải Tư Nhã và Mộc Lam, là hai đứa bé mà bố mẹ vừa mới gặp trong sảnh tiếp tân, cô bé có khuôn mặt giống hệt Mộc Lam, còn cậu bé có rất nhiều nét giống con.”
Khi anh đang muốn hỏi cho rõ ràng thì đột nhiên nhìn thấy Đội trưởng của Đội an ninh bế một thằng bé trai vọt ra từ cầu thang bộ.
Bố Lục và mẹ Lục vừa nhìn thấy đứa bé này thì lập tức vội vàng xông tới: ” Đúng rồi! Chính là thằng nhỏ này, thằng bé bị sao vậy?”
“Chúng tôi đã phát hiện ra cậu bé này ở cầu thang bộ giữa lầu bốn và lầu năm, chắc hẳn là cậu bé té từ trên cầu thang xuống bị thương ở đầu.” Đội trưởng của Đội an ninh giải thích.
Lục Khải Vũ đi tới và nhìn Mạc Minh Húc, trong lòng anh âm thầm ngạc nhiên và hoảng hốt, đứa bé này đang nhắm nghiền hai mắt, lông mi rất dài, nhìn thoáng qua thì có nhiều nét rất giống Hân Hy.
“Người nhà của thằng bé này đâu rồi?” Lục Khải Vũ nhìn ra sảnh tiếp tân và hỏi.