Vũ Tuệ ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc cao chọc trời của tập đoàn nhà họ Lục, hít sâu một hơi, nhấc chân ngắn lên đi vào trong.
Mạc Minh Húc nghe được tin em gái mình mất tích, cộng với những gì các cô giáo nói chuyện với nhau, thì đã nhanh chóng kết luận, nhất định Vũ Tuệ đã tới tập đoàn nhà họ Lục để tìm bố.
Cậu bé rất lo lắng, trước tiên phải tìm được Vũ Tuệ đã, trước khi mẹ phát hiện ra, thì phải giải quyết xong xuôi tất cả mọi chuyện rồi.
Vì có kế hoạch rõ ràng nên cậu bé dễ dàng tránh đi camera giám sát trên đường, sau đó dùng tiền để dành của mình để gọi taxi, đi thẳng tới tập đoàn nhà họ Lục.
Tới nơi, từ phía xa cậu bé đã nhìn thấy Vũ Tuệ đang bước lên bậc đi vào trong.
Cậu bé vô cùng lo lắng xông tới, muốn nhanh chóng kéo Vũ Tuệ về.
Thế nhưng vì chạy quá nhanh, nên cậu bé đụng phải tên Mã Tấn Hoàng đến đây gây sự, cố tình làm loạn trước cửa tập đoàn.
Năm đó, Mã Tấn Hoàng do bố Lục cất nhắc, thăng chức lên. Tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, bố Mã Tấn Hoàng xuất thân từ nông thôn, là người ngay thắng, trọng nghĩa khí, từng là bạn cùng phòng thời đại học của bố Lục, quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Khi tập đoàn nhà họ Lục mới được gây dựng, trong lúc khó khăn nhất ông ta đã đưa tay ra trợ giúp bọn họ.
Mười năm trước, Mã Tấn Hoàng tốt nghiệp đại học, bố của Mã Tấn Hoàng bị ung thư, không thể chống chọi lại nữa. Khi người đó hấp hối, đã cầu xin bố Lục cho con trai của mình được làm việc ở tập đoàn của nhà họ Lục.
Bố Lục nhìn thấy Mã Tấn Hoàng đúng là một người cầu tiến, làm việc khiến người khác yên tâm, cho nên cũng không ngại đề bạt anh ta.
Chỉ là hôm nay, bố Lục đột nhiên nhận được điện thoại, nói con trai của ông không biết tốt xấu mà muốn khai trừ anh ta ra khỏi tập đoàn. Thế là, bố Lục và mẹ Lục vội vã tới tập đoàn.
Ai ngờ vừa mới đến trước cửa tập đoàn đã đụng phải một bạn nhỏ bị ngã ra đất.
Mẹ Lục sợ bạn nhỏ sẽ ngã sấp xuống, nên vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu.
Cậu không ngẩng đầu thì không sao, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã khiến bố Lục mẹ Lục phải ngây người. Sao cậu bé này lại giống với hai đứa con trai của bọn họ vậy?
Mẹ Lục dùng khuỷu tay đụng bổ Lục một cái, hỏi: “Ông nói xem, có phải đứa nhỏ này là họa do hai thằng con trai nhà mình gây ra không?”
Bố Lục giữ chặt Mạc Minh Húc, ôn hòa hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì, mấy tuổi?”
“Cháu chào ông, cháu tên là Mạc Minh Húc, sắp được bảy tuổi ạ” Mạc Minh Húc nhìn thoáng qua mẹ Lục và bố Lục, lễ phép trả lời, sau đó ánh mắt lại nhìn chăm chăm về phía Vũ Tuệ.
Nhân viên lễ tân đang cúi đầu xem sổ sách thì đột nhiên nghe được một giọng nói mềm mại đáng yêu: “Chị ơi, em chào chị.”
Nhân viên lễ tân đứng bật dậy, sau đó liền nhìn thấy Vũ Tuệ đang mặc bộ váy liền màu hồng, mũi chân mập mạp hơi kiễng lên nhìn cô ấy.
Cô ấy hơi kinh ngạc. Sao mới có mấy ngày không gặp mà con gái của Chủ tịch đã mập ra thế này rồi? Chẳng qua là cô bé mập lên một chút thế này lại càng khiến người ta muốn yêu thương hơn. Nhất là khuôn mặt như bánh bao núng nính đang đỏ bừng lên, khiến người khác nhìn thấy mà muốn bóp một cái!
“Mộc Lam, sao cháu lại tới đây tìm bố một mình thế?” Nhân viên lễ tân rất nhiệt tình đi tới, giữ lấy tay cô bé.
Nhưng Vũ Tuệ lại lùi lại một bước, ngước khuôn mặt nhỏ lên đáp: “Cháu không phải là Mộc Lam, cháu là Vũ Tuệ. Cháu muốn gặp bố!”
“Vũ Tuệ?” Nhân viên tiếp tân kinh ngạc, có chuyện gì vậy?
Vũ Tuệ còn chuẩn bị nói tiếp thì Mạc Minh Húc đã lao tới.
“Vũ Tuệ, anh biết là em sẽ chạy tới đây. Mau về nhà với anh!” Mạc Minh Húc giữ chặt lấy tay Vũ Tuệ, muốn nhanh chóng đưa cô bé về.
Nếu như để cho mẹ phát hiện ra, thì hai cái mông nhỏ của hai anh em sẽ sớm nở hoa thôi!