Lục Khải Vũ không dám nói tiếp nữa, nói về tài ăn nói, anh †a không nói lại ai trong cái nhà này cả.
Còn chẳng bằng im lặng! Ở điểm này thì anh ta hiểu rất rõ.
Mẹ Lục nhìn thấy Vũ Tuệ cầm điện thoại di động vừa khóc vừa cười, lúc này mới nhìn về phía Lục Vũ Tuấn: “Tam Bảo ý của cháu là nói, cô gái họ Tô kia cứu Vũ Tuệ cho nên cháu mới từ công ty của mẹ mời người dọn dẹp đi giúp cô bé đúng không?” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Lục Vũ Tuấn đi lên có chút nũng nịu đỡ hai vai mẹ Lục: “Bà nội, trong nhà này bà vẫn là thông minh nhất! Cháu giúp Tô Thu Nga kia, thuần túy là vì giúp Vũ Tuệ trả lại nhân tình. Căn bản không phải cháu thích cô ấy như mọi người nói đâu!”
Mấy năm nay, cậu đi theo anh hai đã học được mặt không đỏ, tâm không nhảy khi nói dối.
Kỳ thật trong lòng cậu rất rõ ràng, sở dĩ mời người dọn dẹp chẳng qua là không muốn lãng phí thời gian Tương Trúc học toán mà thôi!
“Đã như vậy, vậy cháu nói thật với bà nội, tại sao cháu lại quyết tâm chuyển sang trường Nham Hoa?”
Dù sao cũng là người già tính tình dễ nóng nảy, nếu không hỏi cho rõ ràng thì mẹ Lục nhất định không chịu bỏ qua.
Lục Vũ Tuấn nhìn thoáng qua những người khác trong phòng khách, lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn tư thế này nếu hôm nay cậu không nói ra một lý do hợp lý bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Vì thế, cậu hắng giọng, chỉ vào Lục Minh Húc, Lục Vũ Lý còn có Lục Tân Khang nói: “Bà nội, bà xem một chút, anh cả, anh hai cùng Ngũ Bảo bọn họ bất kể là từ nɠɵạı hình, hay là học tập đều xuất sắc làm cho người ta đố ky. Từ nhỏ đến lớn cháu vẫn bị ba người bọn họ nghiền ép, chưa từng có được vị trí đầu tiên. Nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn rất ủy khuất”
“Bà nội, cuộc sống trung học sắp kết thúc rồi. Cháu không muốn để lại cho bản thân mình hối tiếc, cháu cũng muốn giống như họ, xếp vị trí thứ nhất ở trường, muốn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống! Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cháu quyết định chuyển sang trường Nham Hoa, thoát khỏi ánh hào quang của anh cả, tự xưng vương xưng bá!”
Lý do này cậu tạm thời tạo ra, nhưng thật ra cũng ít nhiều có chút căn cứ.
Anh cả, anh hai cùng Ngũ Bảo ba người bọn họ quả thật quá chói mắt, bất kể ai trong ba người họ một mình xuất hiện đều làm cho người ta ghen tị, thế nhưng, một khi đứng ở bên cạnh ba người bọn họ, cậu sẽ ảm đạm thất sắc.
Cậu cảm thấy ŧıểυ Bạng Lục có thể không hiểu được cảm thụ của cậu nhưng Lục Vũ Tháp nhất định sẽ hiểu được cảm giác đó của cậu.
Ba thiếu niên bị cậu gọi đến tên vẻ mặt mơ hồ.
Lục Minh Húc: “Tam Bảo, anh cả chưa bao giờ biết trong lòng em sẽ có suy nghĩ như vậy! Sao em không nói sớm hơn?”
Lục Vũ Lý: “Tam Bảo, thì ra là bởi vì cái này em mới chuyển trường, không nghĩ tới đấy, bình thường em buồn bực không lên tiếng nhưng trong lòng còn rất có ý nghĩ và chủ kiến, lòng háo thắng còn rất mạnh. Tại sao em không nói sớm một chút, sớm nói anh hai sẽ chú ý khiêm tốn một chút”
Lục Tân Khang: “Anh ba, anh thật sự làm em kinh hãi đấy, anh hai nói đúng, chúng ta là anh em ruột thịt, anh lần đầu có ý muốn tranh đoạt, muốn xưng vương xưng bá ý nghĩ này rất tốt.
Chỉ là anh cũng không cần chuyển trường, sớm nói một câu, em cùng anh cả chúng ta nhường cho anh là được!”
Lục Vũ Tháp bíu môi có chút mất hứng nhìn cậu: “Anh ba, anh cũng quá không đủ ý tứ, nếu bởi vì như vậy, chúng ta nên cùng nhau chuyển trường. Loại chuyện này, anh cũng không gọi eml”
Lục Vũ Tuấn võ vỗ bả vai cậu: “Tứ Bảo, không sao, chỉ còn lại một năm nữa, nhãn nhịn liền qua đi”
Mặc kệ nói như thế nào, cậu lần này nói nhảm xem như là đem chuyện chuyển trường lừa gạt qua.
Sau khi ăn bữa tối phong phú mà mẹ Lục tự mình chuẩn bị cho họ, mấy cậu mỗi người trở về biệt thự của mình.