Trước sự thể hiện tình cảm đột ngột của anh, hai má của Mạc Hân Hy hơi nóng lên: “Vậy tốt rồi, em nói xong rồi.”
Sau đó, cô vội vàng quay lại và chạy đến chỗ bố mẹ của Lý Mộc Tháp: “Anh chị đừng lo lắng nữa, trước tiên tôi sẽ giúp hai người thanh toán chi phí phẫu thuật và điều trị cho Mộc Tháp. Tính mạng của cậu bé là quan trọng nhất.”
Gương mặt của đôi vợ chồng nông thôn lương thiện hiện rõ sự bàng hoàng, họ không thể tin vào tai mình: “Cô… Cô vừa nói gì?”
“Tôi và Mộc Tháp cũng coi như là có duyên với nhau, cậu bé rất hiểu chuyện, tôi rất quý cậu bé nên tôi sẵn lòng giúp anh chị trả trước tiền phẫu thuật cho cậu bé.” Mạc Hân Hy kiên nhẫn giải thích lại một lần nữa.
Hai bố mẹ Mộc Tháp nhìn nhau, dường như họ vẫn chưa thể tin được.
Để cho hai người tin tưởng, cũng như để xua tan đi nỗi băn khoăn của họ, Mạc Hân Hy tiếp tục giải thích: “Bây giờ mẹ của Mộc Tháp không thể quay lại ngôi nhà đó được nữa, chi bằng cô đến nhà chúng tôi làm người giúp việc đi, tiền lương cũng bằng với công việc trước đây của cô. Ngoài ra , bố của Mộc Tháp nếu không ngại thì có thể đến công ty chồng tôi làm nhân viên bảo vệ, tiền lương có thể sẽ ít hơn so với công việc trên công trường nhưng ngoài giờ làm việc sẽ dễ dàng chăm sóc cho Mộc Tháp. Công ty cũng cung cấp ký túc xá cho nhân viên.”
“Số tiền này có thể coi là tiền lương chúng tôi ứng trước cho hai người, hai người có thể bàn bạc lại, xem như thế đã ổn hay chưa?”
Trên thực tế, chín trăm triệu không là gì đối với cô và Lục Khải Vũ cả, hai vợ chồng họ không trả lại cũng được. Nhưng theo hiểu biết của cô về Lý Mộc Tháp, đứa trẻ này chỉ mới bảy tuổi thôi nhưng trong cuộc sống hàng ngày, cậu bé đều không bao giờ tham lam lợi dụng người khác.
Tính cách của trẻ nhỏ luôn ảnh hưởng rất nhiều từ sự giáo dục của bố mẹ, chắc rằng bố mẹ của Lý Mộc Tháp cũng sẽ như vậy, không muốn lợi dụng người khác bất cứ điều gì. Nếu giờ đây cô nói rằng hai người họ không cần trả lại số tiền này, nhất định họ sẽ không đồng ý.
Hai bố mẹ Mộc Tháp vẫn còn đang bàng hoàng, bố của Mộc Tháp kéo vợ mình sang một bên và tính toán rằng nếu Lý Mộc Tháp bình phục sau ca phẫu thuật, gia đình họ sẽ không cần tốn nhiều chi phí thuốc thang cho con trai nữa.
Vậy theo như tiền lương hiện tại của bọn họ, nɠɵạı trừ việc chi tiêu hằng ngày, sẽ mất khoảng năm năm để trả hết sáu trăm triệu cho Mạc Hân Hy.
Bố của Mộc Tháp nhận ra người đàn ông điển trai với khuôn mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa chính là Chủ tịch của Tập đoàn nhà họ Lục. Những người cùng làm với anh ta từng bàn tán rằng lương nhân viên bảo vệ ở Tập đoàn nhà họ Lục rất tốt, thực tế tính ra còn cao hơn thu nhập hiện tại của anh ta.
Thực ra sức khỏe của anh ta cũng không được tốt cho lắm, công việc trên công trường vốn rất vất vả, anh ta từng muốn đến Tập đoàn nhà họ Lục xin làm bảo vệ, nhưng vì đã hơn bốn mươi lăm tuổi nên Tập đoàn nhà họ Lục không chấp nhận anh ta. Vì chữa trị cho Mộc Tháp, anh ta đành phải gắng gượng với công việc ở công trường.
Nghe được lời đề nghị của Mạc Hân Hy, hai vợ chồng họ cảm thấy vui mừng khôn xiết, họ vừa tìm được việc làm lại vừa có thể ứng trước tiền lương để chữa bệnh cho Lý Mộc Tháp.
Hai vợ chồng lúc này lập tức đồng ý, cả hai người quỳ xuống trước mặt Mạc Hân Hy: “Cảm ơn cô! Chúng tôi vô cùng cảm ơn cô!”
Mạc Hân Hy vội vàng đỡ hai người họ đứng lên: “Đừng, hai người đừng làm như vậy. Vừa lúc nhà tôi thiếu người làm mà thôi.”
Sau khi bố mẹ của Lý Mộc Tháp quyết định xong, Mạc Hân Hy liền đưa cho bọn họ thẻ tín dụng mà Lục Khải Vũ vừa cho cô, hai vợ chồng lại một lần nữa cảm động đến rơi nước mắt, muốn quỳ xuống để cảm ơn cô.
Mạc Hân Hy ngăn bọn họ lại: “Không còn sớm nữa, hai người nên đi gặp bác sĩ để bàn bạc thời gian phẫu thuật cụ thể cho Mộc Tháp đi. Khi nào tình trạng của Mộc Tháp ổn định thì hãy đi gặp tôi.”
Nói xong, cô để lại số điện thoại của mình cho hai vợ chồng họ.
Mạc Hân Hy nhìn thấy hai người họ vẫn muốn cảm ơn cô, cô có chút xấu hổ, không muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ nữa nên bèn tìm lý do, kéo Lục Khải Vũ ra khỏi bệnh viện.
Trời đã tối hẳn, cô lấy điện thoại ra xem, đã tám rưỡi tối rồi.
“Ôi, đã muộn thế này rồi. Tư Nhã đã không gặp em một ngày trời, có khi đã khóc loạn lên rồi.” Mạc Hân Hy có chút lo lắng, cô vội vàng kéo Lục Khải Vũ đến bãi đậu xe của bệnh viện.
Lục Khải Vũ thuận tay ôm lấy cô: “Bà xã, đừng lo lắng, Tư Nhã rất ngoan, sẽ không khóc đâu.”
Mạc Hân Hy nghiêng đầu, có chút nghi ngờ nhìn anh: “Làm sao anh biết?”
Lục Khải Vũ cười khẽ: “Anh vừa gửi cho con xem đoạn video em giúp đỡ người khác, con bé liền nín khóc, còn cùng Mộc Lam khen em.’ Nói xong, Lục Khải Vũ bật điện thoại di động lên. Quả nhiên, anh vừa lén quay đoạn video bố mẹ của Lý Mộc Tháp ở hành lang bệnh viện đang kích động cầm tay của Mạc Hân Hy để cảm ơn.
Bởi vì góc độ và ánh sáng nên nhìn trong video cô không xinh như ở ngoài.