Nói xong, cô bé lại nhìn Lục Minh Húc một cái, sau đó nhịn không được nở nụ cười lớn.
“Có buồn cười như vậy không?”
Lục Minh Húc đi tới trước.mặt, nhìn chằm chảm cô bé rồi chất vấn với vẻ tràn ngập tức giận.
Cô bé vô tội gật đầu, thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Có, đây trò đùa hay nhất mà tôi từng nghe thấy. Chú Đại Bảo, nói thật với chú, khuôn mặt của chú rốt cuộc bị sâu cắn thành như vậy, hay là mặt úp mặt xuống bị ngã thành như thế?”
“Em”
Lục Minh Húc khí không nói nên lời.
Mà những người em trai vui sướиɠ khi người anh gặp họa phía sau, khi nghe được cô bé xưng hô với anh mình như thế, lại có người huýt sáo.
“Ôi, chúa ơi! Chú Đại Bảo? Anh cả, bối cảnh của anh đã được nâng cấp từ khi nào! Tại sao chúng em lại không biết?”
Lục Vũ Lý nói bằng giọng điệu k hoa trương.
Sau đó, cậu cũng vẫy tay chào cô bé: “Nào em gái, hãy đến đây với anh. Nói cho anh biết em đã gặp anh trai của anh như thế nào vậy?”
Cô bé nhìn chằm chằm Lục Vỹ Lý nửa ngày, sau đó lắc đầu cầm cái giỏ nhỏ vòng quanh cậu bé: “Tôi muốn về nhà. Nhìn qua thấy anh giống một tên cặn bã như vậy. Tôi sẽ không nói chuyện với anhl”
.. Lục Vũ Lý hóa đá trong nháy mắt.
“Hahahal”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Mấy chàng trai còn lại của nhà họ Lục nhịn không nhịn được lại nở nụ cười.
“Anh hai, không nghĩ tới anh cũng có lúc đụng phải vách tường như thế này!”
Lục Vũ Bách nhịn không được trêu chọc cậu.
Lục Vũ Lý thở hổn hển, nhanh chân chạy hai đến ba bước đã đuổi theo cô bé kia: “Em hãy nói rõ ràng, tại sao anh lại là cặn bã?”
Vào thời điểm này, bọn họ đã đi đến một con đường tương đối bằng phẳng bên ngoài thung lũng.
Cô bé ngẩng đầu lên, dùng tay chỉ vào mặt Lục Vũ Lý: “Anh nhìn vào mắt xem, mắt đào là tiêu chuẩn của người đàn ông cặn bã. Còn nữa, nhìn gương mặt anh có vẻ hoàn mỹ, nhưng chính là bởi vì quá hoàn mỹ, cho nên mang theo một ít khí chất yêu nghiệt. Cả đời này, đoán chừng có rất nhiều phụ nữ sẽ đau lòng và rơi lệ vì anh. Anh không phải cặn bã, thì còn gọi là gì?”
“Em, em, em là một đứa trẻ nhỏ mấy tuổi, em thì biết gì?”
Lục Vũ Lý tức giận nói chuyện gấp gáp cũng trở nên vấp.
Cô bé nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu bé: “Anh trai cặn bã này, tôi khuyên anh một câu. Sau này mà gặp những cô gái mà anh không có cảm xúc, không thích thật lòng thì cũng không nên mập mờ với người ta, phải kịp thời phân ranh giới thật rõ ràng. Bằng cách này, cuộc sống tương lai của anh mới có thể thuận buồm xuôi gió. Nếu không, hãy tự mình nghĩ về nó xeml”
Sau khi nói xong, cô bé không để ý tới bọn họ nữa, trực tiếp mang theo cái giỏ nhỏ nhảy nhót đi.
Lục Vũ Lý tức giận giậm chân: “Cô ấy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ nhỏ mới bao nhiêu tuổi! Cô ta biết gì? Dám lên mặt dạy tôi”