Vì biệt thự đang được sửa sang nên các cô em gái sống ở tầng hai, còn những cậu bé này hiện sống trên tầng ba của biệt thự nhà họ Lục.
Quả nhiên, trong phòng tắm, Lục Tấn Khang đang chăm chỉ giặt tất, Lục Vũ Lý đứng bên trêu chọc cậu: “Ngũ Bảo, em nhìn xem, em giặt chẳng sạch chút nào. Phải vò mạnh tay, nhìn xem, em giặt tất như cô thiếu nữ nhỏ vậy, một chút sức cũng không có.”
Lục Tấn Khang thả tất vào trong chậu, trừng mắt nhìn cậu: “Anh hai, anh giỏi, anh tới giặt đi!”
“Ngũ Bảo, anh cũng không phải là người nợ tiên, anh dựa vào cái gì mà giặt!”Lục Vũ Lý lui về phía sau một bước.
Lục Vũ Tuấn dựa vào cửa sổ bên cạnh, xem náo nhiệt vô cùng vui vẻ.
Lục Vũ Bách lo lắng nói ở ngoài cửa: “Đừng cãi nhau nữa, nhanh lên, Bảo Châu xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì? Em nói ai xảy ra chuyện?”Lục Vũ Lý còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tấn Khang đã lao ra cửa, dùng tay vẫn còn bọt của bột giặt năm lấy cổ tay Lục Vũ Bách.
Lục Vũ Bách sửng sốt trước biểu hiện trên gương mặt cậu: “Cái đó, đó là Bảo Châu, em ấy, em ấy mất tích. Cảnh sát đã can thiệp và đang treo giải thưởng để tìm tung tích của em ấy!
Lục Tấn Khang đẩy Lục Vũ Bách ra, lao ra với khuôn mặt tái mét.
Lục Vũ Bách vội vàng nắm lấy cậu: “Anh ngũ, anh đi đâu vậy? Anh cả bảo chúng ta về phòng bàn bạc đi! Anh như vậy chưa hiểu cái gì đã xông qua đó, căn bản một chút tác dụng cũng không có.”
Lời nói của cậu nhắc nhở Lục Tấn Khang, cậu dừng lại, sau đó quay người và chạy nhanh đến phòng anh trai Lục Minh Húc.
Lục Vũ Lý và Lục Vũ Tuấn cũng nhanh chóng đi theo.
“Anh hai, trên camera có tra ra được gì không?”Lục Tấn Khang còn chưa bước vào cửa, đã sốt sắng hỏi.
Vào lúc này, Lục Minh Húc đã tra ra được tất cả các camera ở thị trấn La Trang.
La Trại Câu thuộc thị trấn La Trang, mấy năm gần đây, với sự đầu tư của nhà họ Lục vào La Trại Câu, sự phát triển của thị trấn La Trang cũng rất tốt. Thị trấn La Trang nằm cạnh thị trấn Tân Dương.
Quán karaoke được đề cập trong bản tin thực ra nói chặt chẽ một chút có lẽ nằm ở đường giao nhau của thị trấn và thị trấn La Trang.
Vừa rồi, Lục Minh Húc đã kiểm tra một chút, quán karaoke đó tên là Vua Ca Hát, là nhà có quy mô lớn nhất và làm ăn tốt nhất ở thị trấn Tân Dương. Ông chủ là một người đàn ông tên là anh Hổ.
Nghe nói rằng người đàn ông này là một bạo chúa ở thị trấn Tân Dương, có rất nhiều tài sản. Trong nhà có một mỏ than, một số nhà máy cơ khí và khách sạn.
Lục Minh Húc đã xem tất cả các video của camera ở thị trấn La Trang vào ngày Bảo Châu biến mất.
Vì là một thị trấn nhỏ nên camera giám sát không dày đặc như Hà thành, nhưng họ vẫn nhìn ra manh mối từ đó.
Bảo Châu mất tích vào chiều ngày 25/7.
Sáng ngày 25/7, Tôn Mỹ Dao một mình gặp chú Mã Bảo Thiên, trước cửa quán karaoke Vua Ca Hát, Mã Bảo Thiên nhét vào người con bé một chiếc phong bì dày cộp, theo suy đoán bên trong có lẽ là tiền.
Sau đó, buổi tối hôm đó, Tôn Mỹ Dao đưa Bảo Châu đến quán karaoke, ở cửa quán karaoke, Bảo Châu có vẻ hơi do dự, không muốn đi, nhưng cũng không biết Tôn Mỹ Dao nói gì, sau đó Mã Bảo Thiên cũng từ bên trong đi ra, sau đó Bảo Châu theo họ đi vào.
Chưa đầy hai mươi phút sau khi Bảo Châu bước vào, Tôn Mỹ Dao và Mã Bảo Thiên đã lén lút trốn ra từ cửa quán karaoke Vua Ca Hát.
Sau đó, trong video giám sát cũng không tìm thấy hình ảnh của Bảo Châu.
“Trời đất, Tôn Mỹ Dao và người đàn ông xấu xí này chắc chắn có vấn đề”Lục Vũ Bách không khỏi thốt lên sau khi xem đoạn video.
Lục Tấn Khang quay đầu bước ra ngoài. Nhưng lại bị Lục Vũ Lý nhanh tay nhanh mắt chặn lại: “Ngũ Bảo, em đi đâu vậy?”
Lục Vũ Tuấn bình tĩnh nói: “Anh cả, anh điều tra một chút tình hình người tên anh Hổ kia. Quán karaoke này là của hắn †a, em cảm thấy chuyện này chắc chăn có liên quan tới hắn”
Lục Minh Húc tiếp tục gõ bàn phím, thông tin về anh Hổ này tìm trên mạng rất chính thống, không có thông tin hữu ích nào cả.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, nhanh chóng xâm nhập vào máy tính của anh Hổ.