Mấy em gái mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy chứ, một nam sinh suốt ngày đọc mấy câu thơ khoa trương, giống như con gái vậy, viết mấy bài văn tâm tình ưu tư, có cái gì đẹp chứ.
Mấy thiếu niên nhà họ Lục, vốn dĩ đã vô cùng bắt mắt, lúc này sáu thiếu niên gần như là đồng thời sải bước tới, vẻ mặt bất mãn đi tới phía sân tập, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trên sân tập.
“Wow! Giống như nhóm nhạc nam nổi tiếng ở trên tivi vậy, đẹp trai quá!”Có nữ sinh nhìn bọn họ đầy kinh ngạc thốt lên.
Lục Vũ Lý nén giận, là người đầu tiên bước tới trước, nhưng cậu lại không tới kéo em gái mình, mà trực tiếp nắm lấy Bạch Ức Chỉ vẫn còn đang đứng hôn gió Lạc Vinh Quyết.
Cậu đã tập võ từ khi còn nhỏ, cậu thiếu niên mười lăm tuổi, cao gần 1,8m, Bạch Ức Chỉ tội nghiệp trong tình trạng không chút phòng bị, bị cậu kéo ra khỏi đám đông.
Lục Vũ Lý trực tiếp kéo Bạch Ức Chi đến một góc của sân tập, rồi mới buông tay.
Bạch Ức Chi lúc đầu không biết đối phương là ai, bị dọa cho sợ hãi, đợi khi có thể nhìn rõ khuôn mặt mê người của đối phương, cô ấy mới bắt đầu giãy dụa.
“Lục Vũ Lý, cậu có chuyện gì vậy! Mau thả tớ ra”Trên đường đến góc sân tập, cô ấy cố gắng nhấc đá, cắn và tóm lấy Lục Vũ Lý. Tuy nhiên, cô ấy không có lợi thế về chiều cao, dù cố gắng thế nào, đến quần áo của Lục Vũ Lý cũng không chạm tới được.
Cuối cùng khi đến một góc, ngay khi Lục Vũ Lý buông tay, Bạch Ức Chi nhấc chân lên đá cậu một cái.
Lục Vũ Lý đưa tay ra và nắm cá chân của cô ấy một cách chính xác, Bạch Ức Chi mất thăng bằng và ngã về phía sau.
Cô ấy tưởng tượng hậu quả sau gáy mình chạm đất, nếu như cô bị ngã thành ngốc đi, hoặc ngã mất mạng. Bản thân chắc chắn sẽ biến thành ma trở về đòi mạng Lục Vũ Lý.
Sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết một lúc lâu, cô ấy cũng không cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn nào như trong tưởng tượng.
Dường như ai đó đã choàng tay qua eo, cứu lấy cô ấy.
Bạch Ức Chỉ từ từ mở mắt, và vẻ đẹp lộng lẫy của Lục Vũ Lý hiện ra trước mặt cô ấy.
Lông mi của anh chàng rất dài, sống mũi cao, gần như chạm vào mắt cô.
Hơi thở của cậu có mùi cam ngọt ngào, hòa quyện với mùi của cô. Vừa rồi chắc là ăn kẹo cao su vị cam ngọt ngào.
Thời gian dường như đóng băng vào tại giây phút này!
Bạch Ức Chi ngây ngốc nhìn cậu, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt của Lục Vũ Lý lại trắng nõn, không hề có một đốm tàn nhang nhỏ nào, làn da của cậu vừa đẹp, mà các đường nét trên khuôn mặt cũng hoàn mỹ như vậy, ông trời thật không công bằng!
Bạch Ức Chi trong lòng phẫn nộ!
Suy nghĩ của Lục Vũ Lý lúc này hoàn toàn khác với Bạch Ức Chỉ.
Nhìn Bạch Ức Chỉ ở khoảng cách gần như vậy, nɠɵạı trừ lông mi dài và đôi mắt đẹp, khuôn mặt của người này quả thực là vô cùng thê thảm.
Một cô gái có lỗ chân lông to như vậy, tuổi còn nhỏ như vậy đã có những nốt tàn nhang và mụn nhỏ trên mặt. Vừa nhìn là biết đây là kết quả của việc bình thường không chú ý đến chế độ ăn uống và chăm sóc da.
Hai người duy trì động tác thân mật như vậy trong khoảng một phút đồng hồ.
Cho đến khi các bạn học xung quanh kêu lên, hai người mới hồi phục tâm tư.
Lục Vũ Lý buông Bạch Ức Chỉ ra với vẻ mặt chán ghét.