Lục Tử Bách linh hoạt né tránh: “Anh hai, nói thật, bây giờ anh không chắc là sẽ bắt được em đâu! Có bản lĩnh thì đến cướp đi này!”
Mạc Hân Hy đi đến bên người Bạch Ức Chỉ và ba bé gái, thanh âm ôn hòa nói: “Ức Chi, cháu đến đây một mình sao? Đi, dì đã bảo khách sạn bên đó chuẩn bị phòng, cháu đi tắm nước nóng, thay một bộ quần áo. Khí trời tháng ba này vẫn còn có chút lạnh, con tuyệt đối đừng để bị cảm”
Bạch Ức Chỉ lúc này mới quay đầu nhìn thấy Mạc Hân Hy, cô bé có chút ngượng ngùng đỏ mặt: “Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu, không phải là cháu cố ý muốn đánh Lục Vũ Lý đâu”
Mạc Hân Hy giữ chặt tay của cô bé: “Dì biết, là tên nhóc thối kia thiếu đòn! Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo”
Nhìn thấy mẹ già của mình đang lôi kéo Bạch Ức Chỉ đi thay quần áo, còn đối với Bạch Ức Chỉ lộ ra khuôn mặt dịu dàng tươi cười như vậy.
Lục Vũ Lý không vui hô lên: “Mẹ, con mới là con trai ruột của mẹ đấy, mẹ mặc kệ con sao? Con cũng biết cảm mạo”
Sau khi nói xong, cậu còn cố ý hắt hơi một cái.
Mạc Hân Hy quay đầu trừng mắt liếc cậu một cái: “Lục Vũ Lý, con đã mười hai tuổi, sao còn nghịch ngợm gây sự như vậy. Mẹ vừa mới nghe nói, mấy cô gái nhỏ người ta đang ở bờ sông hái liễu, con lại cố ý ném con sâu róm qua, sâu róm rơi vào trên vai Ức Chi cho nên con bé mới có thể bị dọa đến trượt chân rơi vào trong nước. Nếu như con bị cảm cũng là đáng đời con” . Đam Mỹ Sắc
Lục Vũ Lý quệt mồm: “Thế nhưng mà con cũng đã không ngại nguy hiểm nhảy xuống nước cứu cậu ấy mà! Con là con của mẹ, mẹ không thể không quan tâm đến con!”
Nói đến cùng, Lục Vũ Lý bắt đầu không nói lý.
Mạc Hân Hy khẽ thở dài một hơi: “Tìm bố con đi!”
Thành công đẩy đứa con trai gây chuyện làm cho người ta mỗi ngày đều đau đầu này cho chồng, sau đó, cô mang theo mấy cô bé đi khách sạn thay quần áo.
Vương Kỳ lấy Cho Mạc Hân Hy một chiếc áo khoác thể ȶᏂασ mùa xuân màu tím, Vương Niệm Niệm mặc vào có hơi to, Bạch Ức Chỉ lớn hơn Vương Niệm niệm một tuổi mặc vào lại vừa vặn.
Thiếu nữ mười hai tuổi, dáng người cao gầy, đã bắt đầu lặng lẽ phát dục.
Mạc Hân Hy giúp cô bé lấy máy sấy tóc, Bạch Ức Chi có chút ngượng ngùng, nhận lấy máy sấy: “Dì ơi, không cần đâu, hôm nay thời tiết rất tốt, tóc sẽ mau khô thôi”
Mạc Hân Hy còn muốn nói điều gì, đột nhiên nghe được thông báo tìm người mất tích của loa phát thanh ở ngoài thôn.
“Bạn học Bạch Ức Chi, bạn học Bạch Ức Chi, sau khi nghe được thông báo hãy lập tức đi về phía trạm phục vụ khu thắng cảnh, người nhà của bạn đang chờ bạn ở đó!
Bạch Ức Chỉ lúc này mới kinh hoảng kêu lên: “Nguy rồi, cháu quên mất, điện thoại di động của cháu sau khi bị ngâm nước thì hỏng rồi, các anh không tìm thấy cháu thì nhất định sẽ rất lo lắng”
Anh của Bạch Ức Chi năm nay đã hai mươi tuổi, là một sinh viên đại học, lần này là mang theo em gái và các bạn học đến La Trại Câu để ngắm hoa.
“Đi ơi, cám ơn dì, tạm biệt!” Sau khi nói xong, cô bé mở cửa vội vã chạy ra ngoài.
Sau đó, thì gặp Lục Vũ Lý đang đi từ sảnh lớn khách sạn ra.
Lục Vũ Lý lúc này đang mặc một bộ đồ bảo an khách sạn.
Bởi vì chân quá dài cho nên cái quần không thể che hết mắt cá chân cậu. Gương mặt đẹp trai ngút ngàn của cậu phối hợp với bộ đồng phục bảo an làm cho cậu trong cực kỳ buồn cười.
Bạch Ức Chi chỉ vào cậu nhịn không được cười ra tiếng: “Lục Vũ Lý, cậu, cậu, cậu thế này buồn cười quá đi mất!”
Biểu cảm kinh ngạc vì vẻ đẹp ngay khi mới nhìn cô của Lục Vũ Lý đã biến đi ngay lập tức, biến thành vẻ tức giận ghét bỏ.