Lũ ŧıểυ tử thối không một chút nể mặt mà khinh thường chú hai của mình.
Tóm lại, sự ra đời của các nhóc con này đã đem đến niềm vui và hạnh phúc vô bờ cho mỗi gia đình.
Tuy nhiên, sự cố ngoài ý muốn sẽ luôn lũ lượt kéo đến.
Sáng nay, vì Bạch Vĩ Hạo đã xin nghỉ thai sản để chăm sóc vợ, khi Mạc Hân Hy đang bận túi bụi ở trong công ty thì cô nhận được điện thoại của Lý Duy Lộc.
“Hân Hy, em mau đến nhà của Long Uy đi, đã xảy ra chuyện rồi!”
Trong lòng của Mạc Hân Hy liền thắt lại: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện này, con gái của Long Uy mất tích rồi!”
“Cái gì? Em lập tức đến ngay đây!” Mạc Hân Hy sợ hãi đến mức suýt vứt điện thoại đi.
Nhà của Long Uy ở trong một khu biệt thự cao cấp của nɠɵạı ô phía Tây Hà thành, khi Mạc Hân Hy chạy đến thì Liễu Thanh Y đã khóc ngất đi mấy lần rồi.
Sau khi Long Uy gọi điện báo cảnh sát thì anh ta đùng đùng tức giận ra khỏi cửa và hiện giờ không biết đã đi đâu.
Bố mẹ của Liễu Thanh Y đang ở bên cô ấy.
“Chuyện gì vậy?” Trên đường đi, Mạc Hân Hy làm sao cũng không thể nghĩ ra được một đứa bé tại sao lại bị lạc mất ở trong nhà chứ.
Công tác an ninh của khu biệt thự cao cấp này đều cho tập đoàn Long Thành phụ trách, sau khi Liễu Thanh Y sinh con thì đích thân Long Uy đã nâng cấp hệ thống an ninh của khu phố này, hơn nữa, đã điều động một nhóm vệ sĩ có kỹ năng tốt và có trách nhiệm đến.
Đứa trẻ bị mất tích, hơn nữa lại còn là con gái của Long Uy, chuyện này hoàn toàn không thể nào!
Bên cạnh đó, Liễu Thanh Y vẫn còn ở trong nhà, và còn có một bảo mẫu phụ trách nấu cơm và trông trẻ mà!
Mẹ của Liễu Thanh Y bật khóc: “Cướp nhà khó phòng, cướp nhà khó phòng mài”
“Cướp nhà? Dì Liễu, nghĩa là sao ạ?” Mạc Hân Hy trong lòng lờ mờ cảm thấy sự việc không hề đơn giản.
“Đúng, là bảo mẫu phụ trách nấu cơm trong nhà, tối hôm qua Long Ủy có một bữa tiệc nên không có ở nhà. Cái người bảo mẫu phụ trách nấu cơm đó đã bỏ một lượng lớn thuốc an thần vào trong thức ăn, sau khi Thanh Y và dì Hoàng ăn vào thì liền ngất xỉu, sau đó cô ta đã thừa cơ bế Vân Như đi!” Mẹ của Liễu Thanh Y vừa nói vừa khóc.
Cháu gái của bà ấy vừa tròn hai tháng tuổi, hôm qua lại có chút nghẹt mũi, cái tên bảo mẫu đáng chết đó đã bế đứa con đi đâu rồi?
Đêm qua là tiệc đầy tháng của con gái Lục Khải Dã, nhà họ Lục đã đãi tiệc ở khách sạn Nguyệt Tú, Liễu Thanh Y vốn cũng muốn bế Long Vân Như đi, nhưng Long Vân Như có chút nghẹt mũi và hắt hơi, hai vợ chồng sợ con gái ra ngoài gặp người lạ và lên cơn sốt thì nguy.
Vì vậy, Liễu Thanh Y ở nhà chăm sóc con gái và không đi đâu cả.
Bởi vì vui mừng nên hôm qua Long Uy đã uống chút rượu và về nhà rất trễ.
Sau khi về nhà, anh ta nghĩ răng con gái và vợ đều đã ngủ rồi, sợ mùi rượu trên người mình sẽ ám vào đứa con gái cưng, nên đã ngủ một đêm tại phòng khách ở tầng dưới.
Ai mà ngờ được, vào buổi sáng mới phát hiện ra là con gái sớm đã mất tích rồi.
“Long Uy đâu? Anh ta đi đâu rồi?” Trong lòng của Mạc Hân Hy có chút bất an, theo tính cách của Long Uy, e rằng sẽ làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ vào lúc bốc đồng.
Liễu Thanh Y lúc này đã không nói nên lời rồi, nên mẹ của cô ấy thay cô ấy nói: “Long Uy đã kiểm tra giám sát vào sáng nay, sau khi phát hiện thấy người bảo mẫu phụ trách nấu cơm đó bế Vân Như đi thì liền dẫn người đi ra ngoài và nói rằng sẽ đi tìm Vân Như”
Người bảo mẫu phụ trách nấu cơm đó do Long Uy lựa ra sau nhiều lần sàng lọc ở một trung tâm gia chánh có danh tiếng tốt nhất trong Hà thành. Nếu muốn đi tìm người bảo mẫu đó thì anh ta chắc chắn sẽ đến công ty gia chánh.