“Còn không phải vì con gái anh sao, là con gái anh đẩy con gái tôi trước. Ai biết cái cậu chủ kia lại không có mắt như vậy, không ngờ lại bảo vệ con gái anh!”
Diệp Minh Quân vốn dĩ đang muốn phản bác cô ta nhưng lại bị câu cuối cùng của cô ta làm chú ý đến.
“Đúng rồi? Bảo Châu đâu?” Lúc này anh ta mới nhớ tới con gái ruột của mình.
Lúc này Lý Cẩm Lan mới dám mở miệng nói: “Vừa rồi mẹ thấy mấy cậu chủ nhỏ tới từ thành phố kia dẫn Bảo Châu đi rồi!”
“Thật sao? Mẹ chắc chắn không nhìn nhầm chứ?
Minh Quân lóe lên một tia sắc bén.
Cậu chủ nhỏ trong thành phố thích con gái anh ta, nói như vậy, công việc của anh ta vẫn còn có hy vọng.
Nghĩ tới đây, anh ta cũng bất chấp Mã Tư Khiết đang khóc lóc, hưng phấn chạy tới khách sạn nghỉ dưỡng của tập đoàn Tập đoàn nhà họ Lục ở trong thôn.
Sau khi Lục Tấn Khang kéo Diệp Bảo Châu đi một đoạn đường, mấy anh chị em phía sau đã đuổi tới rồi.
“Không có gì, Bảo Châu sợ hãi. Em chỉ không muốn để cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ khó coi như vậy của bố mình thôi!” Nói rồi, Lục Tấn Khang lại cúi đầu liếc mắt nhìn Diệp Bảo Châu một cái.
Không biết vì sao, cậu bé không muốn nhìn thấy cô bé bị người khác bắt nạt.
Lục Vũ Lý đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt Bảo Châu nói: “Hil Mỹ nữ nhỏ, em nhìn thấy chưa, anh đã báo thù cho em rồi, ném con sâu lớn vào mồm đứa trẻ xấu xa kia, em định cảm ơn anh thế nào đây?
Bảo Châu còn chưa trả lời! Lục Tấn Khang trực tiếp vạch trần cậu bé: “Anh hai, con sâu kia chỉ là vừa khéo rốt vào miệng con bé đó thôi, căn bản không phải do anh cố ý ném. Bố và mẹ còn ở đó, còn lâu anh mới dám!”
Lục Vũ Lý đột nhiên đứng lên nói: “Ai nói anh không dám? Anh vốn dĩ định lấy sâu dọa con bé đó mà: Lúc này, ở phía xa bờ ruộng có hai mẹ con mang theo vòng hoa, hai mẹ con đều mặc váy áo hoa dài, năm tay nhau, chậm rãi đi từ xa tới, hình ảnh nhu hòa, ấm áp và vô cùng đẹp đẽ.
Cô bé ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, hưng phấn vãy tay: “Anh Tấn Khang, anh Minh Húc, anh Vũ Bách” Sau đó chậm rãi chạy về phía họ.
“Niệm Đơn?” Mấy đứa trẻ nhà họ Lục sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng chạy qua.
Tuy răng Lục Vũ Bách là một cậu bé mập nhưng lại tiên phong chạy trước.
“Anh Vũ Bách!” Vương Niệm Đơn nhìn thấy cậu bé, trực tiếp chạy tới, chân thành trao cho cậu bé một cái ôm.
Lục Vũ Bách đỏ ửng mặt, liếc mắt nhìn Vương Niệm Đơn, có chút kinh ngạc nói: “Em Niệm Đơn, nửa năm không gặp, em càng lớn trông càng giống dì Vương Kỳ, không hề giống lão xấu xa Lư Bạch Khởi kia chút nào.”
Khuôn mặt đang tươi cười của Vương Niệm Đơn nghe thấy cậu bé nói vậy lập tức xụ xuống.
Cô bé bĩu môi buông Lục Vũ Bách ra: “Anh Vũ Bách, sau này anh có thể đừng nhắc tới Lư Bạch Khởi ở trước mặt em và mẹ em nữa được không. Em có bố, bố em tên là La Đức Tít Lục Vũ Lý vui sướиɠ khi người khác gặp họa, nở nụ cười nói: “ŧıểυ Bạng Lục, chỉ số thông minh của em đúng là thấp thật!”
Sau khi nói xong, cậu bé nhìn về phía Vương Niệm Đơn, nở nụ cười chết người nói: “Em gái Niệm Đơn, em trông càng ngày càng xinh xắn, vừa mới nhìn còn tưởng là tiên nữ hạ phàm trong vườn đào đấy! Nào, tiên nữ nhỏ, tới đây ôm một cái!”
Vương Niệm Đơn nghe Lục Vỹ Lý ca ngợi xong, mỉm cười càng ngọt ngào hơn, trực tiếp đi tới ôm lấy Lục Vũ Lý: “Anh Vũ Lý, anh cũng vậy, càng ngày càng đẹp trai.”
Lục Vũ Lý buông Vương Niệm Đơn ra, tự luyến đi đi lại một vòng, sau đó bày ra dáng vẻ ngầu lòi nói: “Đó là đương nhiên, sau này anh chính là ảnh đế”
Lục Minh Húc trừng mắt nhìn cậu bé nói: “Nhị Bảo, giảm cằm đi đã rồi nói, chưa thấy ảnh đế nào có cái cằm béo như vậy đâu!”