“Con không có, mẹ, em ấy nói dối đó, Diệp Bảo Châu đang nói dối!”
Nhìn thấy Diệp Bảo Châu bị đánh, khóe miệng Tôn Mỹ Dao nhếch lên một tia đắc ý.
‘Được rồi, Diệp Bảo Châu, không ngờ con còn nhỏ mà đã học nói dối rồi, mau xin lỗi chị gái đi” Mã Tư Khiết tức giận đẩy Diệp Bảo Châu đến trước mặt con gái mình.
Lúc này, Lý Cẩm Lan cũng đi tới, một tay ôm Diệp Bảo Châu bảo vệ trong lòng: “Mã Tư Khiết, cô làm gì vậy? Chỉ là mấy đứa trẻ con trong nhà đánh nhau thôi mà, cần gì phải quá đáng như vậy?”
“Con quá đáng sao? Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy?” Mã Tư Khiết rất khó chịu với thái độ bênh vực Diệp Bảo Châu của Lý Cẩm Lan, cô ta nâng cao giọng hỏi lại.
“Bảo Châu tí tuổi đầu không chịu học cái tốt mà lại đi nói dối, con đang dạy dỗ nó. Một người mẹ kế như tôi đúng là quá khó khăn! Thật lòng thật dạ chăm sóc con gái, sinh con trai cho nhà họ Diệp, không ngờ rằng trong lòng mẹ vẫn coi con như một người ngoài”
Trong lúc nói chuyện, Mã Tư Khiết lại bắt đầu gào khóc, đúng là một người phụ nữ nông thôn tiêu chuẩn.
“Nếu đã như vậy thì con sẽ đi phá đứa bé này đi, sau đó ly hôn với con trai của mẹ!” Cô ta liếc mắt đe dọa Lý Cẩm Lan.
Lý Cẩm Lan nghe cô ta nói sẽ đi phá đứa bé thì sợ hãi Diệp Bảo Châu đến trước mặt cô ta, giọng điệu lấy lòng nói: Khiết à, ý của mẹ không phải như vậy, mẹ biết con là vì muốn tốt cho.
Bảo Châu, sau này con muốn dạy dỗ Bảo châu như thế nào là việc của con, mẹ không để ý nữa được không? Con tuyệt đối không được tức giận nhé, không may bị động thai thì cũng không tốt đâu”
Mã Tư Khiết vô cùng đắc ý cúi đầu nhìn về phía Diệp Bảo Châu: “Mau xin lỗi chị gái con đi!”
Chỉ là cô ta vừa dứt lời thì phía sau liền truyền đến một thanh âm non nớt nhưng sắc bén: “Em ấy không làm sai, vì sao phải xin lỗi?”
Mã Tư Khiết quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé bảy tám tuổi như vừa bước ra từ trong tivi.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu bé giống như được trải qua sự điêu khắc tỉ mỉ của người nghệ sĩ, hoàn mỹ không tìm được một tia khuyết điểm, khí chất lạnh lùng, tuổi còn nhỏ nhưng trên người đã tràn ngập khí chất tổng giám đốc bá đa͙σ nồng đậm.
Cách đó không xa, ở phía sau cậu còn có một đám người, một nam một nữ ở giữa, khí chất ăn mặc nổi bật, bên cạnh bọn họ là đám trẻ con ưu tú thu hút người nhìn.
Trưởng thôn và cán bộ thôn đang ân cần giới thiệu cái gì đó với đôi nam một nữ ở giữa.
Mã Tư Khiết là một người rất thông minh, ánh mắt khẽ động một cái, rất nhanh đã đoán được thân phận của đứa trẻ trước mắt và đám người cách đó không xa.
Mọi người trong thôn đều biết răng ông chủ lớn đầu tư vào đây đã sinh chín đứa con, cho nên đứa trẻ đẹp trai trước mắt này nhất định là cậu chủ trong nhà ông chủ lớn kia.
Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng nở một nụ cười thân thiện và tử tế với đứa trẻ trước mặt: “Bạn nhỏ, cô là mẹ của Diệp Bảo Châu, vừa rồi con bé đẩy chị gái của mình nên cô dạy dỗ con bé! Cháu vừa đến nên vẫn chưa hiểu tình hình”
Sau khi nói xong, cô ta quay đầu, sau đó dáng vẻ giống như một người mẹ vô cùng yêu thương con cái, đi đến trước Bảo Châu, lau bụi bẩn trên khóe miệng cho cô bé rồi dịu dàng nói: “Lần này bỏ qua, sau này con không được đẩy chị gái như vậy nữa”
Bảo Châu ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nói to: “Con không đẩy chị ấy, là chị ấy thừa dịp con không chú ý mà đứng sau lưng đẩy con”
Bảo Châu không hiểu chuyện như vậy khiến Mã Tư Khiết rất tức giận, sắc mặt cô ta lạnh đi: “Bảo Châu, sao con lại tùy hứng như vậy?
Chị gái đã tha thứ cho con rồi, tại sao con vẫn đổ lỗi cho chị?”
Lục Tấn Khang lạnh lùng đi tới, trực tiếp kéo tay Bảo Châu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mã Tư Khiết: “Sao cô lại có thể chắc chắn là Bảo Châu ra tay trước? Cô có nhìn thấy không?”