Lục Vũ Bách thì khỏi phải nói, mỗi lần nghịch ngợm gây sự gặp rắc rối đều có mặt nó.
Thế nhưng mà Vũ Tuấn thì không giống như vậy, nó rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lần này lại vì chuyện gì mà chưồn ra khỏi khu cư xá chứt Cuối cùng là ý tưởng của đứa nào, chẳng lẽ là Đại bảo?
Nhưng mà cho đến bây giờ anh vẫn chưa nghe được giám đốc phòng bảo vệ báo cáo việc Đại bảo trốn đi. Chẳng lẽ nói tên nhóc đó vậy mà lại tránh được tất cả các vệ sĩ, thần không biết quỷ không hay trốn ra khỏi cư xá?
Nghĩ đến điều này, anh lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Mẫn.
Dựa vào trí thông minh của Đại bảo thì khả năng này rất cao.
Sau khi Lưu Mẫn bắt điện thoại, anh trực tiếp hỏi: “Chị Lưu Mẫn, bây giờ trong nhà còn mấy đứa nhỏ?”
Anh cần phải xác định một chút, rốt cuộc là trong đám nhỏ thì có mấy đứa chạy ra ngoài?
Những chuyện này xảy ra cùng lắm chỉ cách nhau nữa giờ, bởi vậy Lưu Mẫn cũng không biết gì cả, nhìn quanh thấy Đại bảo và ba đứa bé gái đang xem TV: “Đại bảo và ba em gái còn đang xem TVI”
“Chị chắc chản là Đại bảo vẫn còn đang ở nhà đấy chứ?” Lục Khải ‘Vũ cảm thấy có chút kỳ quái. Không phải Đại bảo, vậy thì là ý tưởng của ai chứ?
Lưu Mẫn cũng cảm thấy kì lạ: “Sao vậy, Khải Vũ, có cần Đại bảo đến nghe điện thoại hay không?”
“Được, chị để cho nó nghe đi”
Theo tiếng gọi của Lưu Mẫn, Lục Minh Húc nhanh chóng đến nhận điện thoại.
“Đại bảo, chuyện đám em trai con lén lút chạy ra khỏi khu chung cư con có biết không?” Lục Khải Vũ hỏi rất trực tiếp.
“Cái gì? Các em ấy chẳng phải đang chơi ở sân chơi dưới lầu sao?
Chẳng lẽ? Con biết ngay tên nhóc Nhị bảo này không chịu an phận mà, mang mấy em trai ra ngoài chơi nhất định là ý tưởng của nó rồi” Lục Minh Húc tức giận nói.
“Bọn nó đi đâu, con có biết không?” Lục Khải Vũ nhanh chóng bắt được tin tức có ích từ trong miệng con trai.
“Hôm nay chú của Tam bảo là chú Khúc muốn tỏ tình với cô giá Hoàng. Chắc là bọn nó đã đi đến rạp chiếu phim Oscar xem trộm Vì là anh lớn nên lúc này Lục Minh Húc cũng đã nhận ra rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
“Bố, con sẽ đi tìm hiểu ngay bây giờ, bố nhanh chóng đến đó đi!”
Lục Khải Vũ vuốt vuốt lông mày: “Được, bố sẽ đi rạp chiếu phim Oscar ngay, con ở nhà chăm sóc cho các em gái thật tốt nhé!”
Anh vừa cúp máy thì Mạc Hân Hy lập tức gọi điện thoại tới.
“Ông xã, tại sao Tam bảo lại muốn trốn đi?” Mạc Hân Hy lúc này còn không biết mấy đứa nhỏ cũng đều đã chạy ra ngoài.
Lục Khải Vũ an ủi cô: “Em trước hết đừng lo lắng, hôm nay Khúc Lăng Cường chuẩn bị đi rạp chiếu phim Oscar tỏ tình với cô giáo Hoàng, bọn nó đều đi xem mà th: “Bọn nó? Ông xã, ý của anh là bọn nhỏ đều chạy đi rồi?”
Lục Khải Vũ thở dài: “Cũng không phải, Đại bảo và ba đứa em gái còn đang ở nhà. Còn lại chắc là đều đi rồi”
Mạc Hân Hy hít sâu một hơi, cảm thấy đầu rất đau: “Được rồi, em lập tức dẫn người đến đó”
Cổng rạp chiếu phim Oscar, Nhị bảo Lục Vũ Lý cùng Ngũ bảo Lục Tấn Khang cơ hồ là đồng thời chạy tới.
Chỉ là, khi bọn nhỏ vừa chạy tới thì phim đã bắt đầu.
Bởi vì bọn nhỏ không có vé xem phim nên bảo vệ cổng không cho vào.
Không có cách nào khác, hai đứa đành phải chờ ở cửa, ước chừng hai mươi phút sau Tam bảo Lục Vũ Tuấn cùng Lục bảo Lục Tử Bách cũng lần lượt chạy tới.