Điều 1: Từ hôm nay trở đi không được gọi Mạc Hân Hy là vợ nếu chưa được cô cho phép, không được có hành vi thân mật quá giới hạn.
Điều 2: Tất cả các quyết định lớn nhỏ đều phải thương lượng trước với Mạc Hân Hy.
Điều 3: Trong vòng hai mươi ngày giải quyết việc tổ chức lễ cưới của nhà họ Lục.
Điều 4: Nửa năm sau, nếu Mạc Hân Hy vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của Lục Khải Vũ, Lục Khải Vũ bắt buộc phải chủ động ký đơn ly hôn, trả lại tự do cho cô.
Đây là một bản hợp đồng tóm tắt ban đầu. Sau khi đọc xong, Mạc Hân Hy nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại là nửa năm sau? Hơn nữa, anh định làm gì để giải quyết việc bác gái muốn chúng ta tổ chức lễ cưới?”
Anh nói vô cùng chân thành, sự lạnh lùng kiêu ngạo đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng thâm tình chưa từng có ngập tràn trong ánh mắt anh nhìn cô.
Mạc Hân Hy dứt khoát quay mặt sang một bên: “Được, cứ làm như vậy đi! Anh in ra rồi chúng ta ký tên.”
Nghe thấy lời cô nói, Lục Khải Vũ lập tức in hợp đồng thành hai bản. Mạc Hân Hy không chút do dự cầm bút ký tên của mình.
Lục Khải Vũ chăm chú nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên. Trong vòng nửa năm này, anh nhất định sẽ làm mọi cách để khiến Mạc Hân Hy yêu mình.
Đêm hôm ấy, Mạc Hân Hy ngủ trong phòng của Tư Nhã. Tư Nhã vô cùng vui vẻ, vừa ôm chặt cô vừa lắp bắp kể lại những chuyện đã xảy ra ở nhà trẻ.
Khả năng diễn đạt ngôn ngữ của cô bé đang dần dần hồi phục.
Thấy trên mặt con gái đã tràn ngập nụ cười, sự bi thương trong lòng Mạc Hân Hy dần tan biến.
Cô nhất định phải giữ vững tỉnh táo, không thể bị đánh bại. Cô vẫn còn phải chăm sóc tám đứa trẻ nữa.
Còn phải nghĩ cách đi gặp Long Bách và Long Thiên, bằng mọi giá phải khiến chúng nhận ra mình.
Cô không thể để bản thân tiếp tục sa sút tinh thần như vậy được.
“Mẹ ơi, con khát nước!” Tư Nhã vốn sắp ngủ lại đột nhiên mở mắt.
“Được, con chờ một chút, mẹ sẽ đi lấy nước cho con.” Cô dịu dàng xoa đầu con gái nhỏ rồi đứng dậy. Nước trong cốc của Tư Nhã hơi lạnh, cô bèn mở cửa đi ra ngoài, định xuống bếp rót một cốc nước ấm cho cô bé, Hiện giờ đã hơn mười giờ đêm, toàn bộ nhà họ Lục đều chìm trong tĩnh lặng.
Cô rón rén đi đến phòng bếp, bật đèn lên, rót một cốc nước ấm. Đến lúc quay lưng lại thì bị dọa sợ giật nảy mình. Diệp Lan Chi mặc một chiếc váy ngủ trắng muốt làm bằng tơ tằm, đầu tóc rối bù đang đứng ở ngoài cửa phòng bếp. Nếu chỉ nhìn qua còn tưởng cô ta là bóng mai Trông thấy Diệp Lan Chi, Mạc Hân Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng kiêm chế cơn giận đang sôi trào trong lông ngực.
Chuyện của đứa nhỏ, sớm muộn gì cô cũng phải tìm người phụ nữ này tính sổ một phen. Thế nhưng không phải ở trong nhà họ Lục, cũng không phải vào lúc này.
Vì vậy, cô chỉ hờ hững nhìn cô ta một cái không nói năng gì. Sau đó, cô cầm cốc nước chuẩn bị đi ngang qua cô ta.
“Mạc Hân Hy, chúng ta nói chuyện đi!” Diệp Lan Chi kéo tay cô lại.
Mạc Hân Hy nhíu mày nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Chuyện về bảy năm trước, liên quan đến đứa nhỏ.”
Mạc Hân Hy giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Lan Chi, khóe miệng nhếch cười nửa miệng: “Diệp Lan Chi, không ngờ cô lại dám chủ động nhắc đến chuyện vê bảy năm trước với tôi.”
Cô đi tới bàn nấu năm trong phòng bếp, đặt cốc nước xuống rồi siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Diệp Lan Chi không hề tỏ ra sợ hãi đi vào trong phòng bếp, giơ tay đóng cửa phòng bếp lại.