Mạc Hân Hy cũng muốn dậy, nhưng lại bị anh đèn trán khẽ hôn một cái: “Trời lạnh lắm, em hãy ngủ thêm một chút nữa đi”
Sau đó, anh mới đi về phía cứ, mở cửa phòng ra.
“Nhị bảo, con muốn rèn luyện sức khỏe như thế nào?” Anh vẫn chưa thể nào lý giải được hành động khác thường của con trai.
Con trai muốn rèn luyện sức khỏe, đây là chuyện tốt, cho dù là có chút vất vả, nhưng người bố này vẫn sẽ ủng hộ.
Lục Vũ Lý sờ lên cằm của mình: “Bố ơi, con cảm thấy những lời mà bố nói ngày hôm qua rất là đúng, tương lai con sẽ phải làm ảnh đế, nhất định phải quản lý vóc dáng của mình cho tốt, cần phải rèn luyện thói quen tốt cho sức khỏe ngay từ khi còn nhỏ.”
Lục Khải Vũ kinh ngạc nhìn con trai một chút, sau đó đưa tay sờ lên trán của nó: “Nhị bảo, con cảm thấy sao rồi? Con phát sốt sao?”
Tên nhóc này ngày hôm qua còn rất tham ăn thịt viên đấy! Này, sao mà chỉ mới qua một buổi tối liền đổi tính đổi nết rồi?
Lục Vũ Lý đẩy tay anh ra: “Bố, con không có phát sốt, con đang rất nghiêm túc”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới dưới lầu cư xá.
Khu chung cư Ánh Trăng rất lớn, lúc này chỉ mới hơn sáu giờ sáng, nɠɵạı trừ đèn đường mờ vàng và bác bảo vệ đang đi tuần tra ra, trong khu cư xá căn bản là không có khác.
Anh theo Lục Vũ Lý chạy bộ trên con đường lớn trong ŧıểυ khu, mới được khoảng chừng hai mươi phút, Lục Vũ Lý đã ngừng lại thở hổn ha hổn hển.
“Đi thôi, Nhị bảo, nên trở về đi ăn cơm rồi. chạy được hai mươi phút cũng xem như là không tồi rồi” Anh đang kéo tay con trai chuẩn bị trở về thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi của Mộ Dung Lãnh Nam.
“Nhị bảo, con đi về trước đi, bố phải nghe điện thoại đã”
Thấy con trai đã đi lên tầng lầu số một, anh mới ấn nút trả lời của điện thoại.
“Tổng giám đốc Lục, thật sự là ngại quá, bởi vì sơ sót của chúng tôi cho nên đã để Thạch Thiên Bằng chạy mất!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tràn ngập sự áy náy của Mộ Dung Lãnh Nam.
“Chạy rồi? Vậy em gái cậu đâu?” Lông mày Lục Khải Vũ nhíu chặt lại Lần này trưởng họ nhà Mộ Dung tới mang theo tất cả là mười mấy tên cao thủ, đã nhốt Mộ Dung Lãnh Nhu và Thạch Thiên Bằng trong phòng ngủ khách sạn, chuẩn bị qua mấy ngày nữa đợi đến khi thân thể của trưởng họ nhà Mộ Dung khỏe lên đôi chút thì sẽ cùng áp tải Châu Âu luôn một thể.
Dựa theo tính cách của tộc trưởng nhà Mộ Dung, cùng năng lực quản lý của bọn họ thì người vốn là tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.
Trừ phi…
Anh lắc đầu, dựa theo sự hiểu biết của anh về trưởng họ nhà họ Mộ Dung thì ông ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc Mộ Dung Lãnh Nhu làm ra chuyện giết hại chị ruột của mình.
Chỉ trong một khoảnh khắc, anh đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Mộ Dung Lãnh Nam:”
Đầu là do người của chúng tôi sơ sẩy, vốn là khi ông nội tôi đã thẩm vấn xong vào tối qua thì tôi liền dự định sẽ đưa Thạch Thiên Bằng đến cho anh. Thế nhưng là, nhưng mà người của tập đoàn nhà họ Lư lại hẹn tôi đến để thương lượng chuyện của xưởng thuốc. anh biết đấy, nhà Mộ Dung chúng tôi đã đầu tư không ít tiền vào xưởng thuốc, cũng luôn muốn lập nên một xưởng thuốc thuộc về chính chúng tôi.”
“Người của tập đoàn nhà họ Lư? Ai? Là Nguyễn Hồng Nhung sao?”
Một tuần trước, anh đã chào hỏi qua với cục trưởng Lưu, Lư Bạch Khởi vẫn còn đang trong ngục giam, mặc dù vợ của anh ta là Nguyễn Hồng Nhung vẫn luôn muốn cứu anh ta ra ngoài, thế nhưng lân nào cũng đều bị người của cục cảnh sát từ chối.