“Không phải, bởi vì anh yêu em, cho nên mới cầm lòng không đậu mà thôi. Bà xã yên tâm, vợ của Lục Khải Vũ anh, đời này sẽ chỉ có một mình em thôi” Nói rồi, anh nhìn bốn bề vắng lặng không có một ai, cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên môi Mạc Hân Hy.
Chỉ là, anh vừa mới hôn xong thì cửa nhà họ La lại mở ra. Sau đó, quản gia Vương đi một mình từ bên trong ra.
“Đi thôi, chúng ta trở về Hà Thành!” Quản gia Vương thở dài một hơi rồi nói.
“Nhưng mà, Vương Kỳ và Niệm Đơn thì sao?” Vợ chồng Lục Khải Vũ có chút bất ngờ.
Chuyện này là sao?
Lẽ nào bố con họ lại cãi nhau?
“Không đi nữa, sau khi tôi về sẽ giúp con bé làm thủ tục, con bé..”
Nói tới đây, quản gia Vương tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Con bé muốn kết hôn với La Đức Tín, tôi đồng ý rồi!”
Mạc Hân Hy có chút sửng sốt, đứng không vững khiến cả người lảo đảo: “Ông nói gì cơ? Bọn họ kết hôn?”
Tin tức này cũng quá đột ngột rồi! Một tiến sĩ học viện y học nổi tiếng với một nông dân tốt nghiệp cấp ba, chuyện này sao có thể chứ?
Lục Khải Vũ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cô: “Quản gia Vương, bệnh của Vương Kỳ còn chưa khỏi hẳn, chuyện này tôi cảm thấy ông vẫn nên cẩn trọng. Ngộ nhỡ một ngày cô ấy nhớ ra tất cả, hối hận thì phải làm sao?
Quản gia vương nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, thở dài một hơi rồi nói: “Bệnh của con bé đã ổn rồi, có đã nhớ ra tất cả. Nói là cuộc sống ở đây là vui nhất. Hy vọng tôi có thể thành toàn cho nó”
“Hơn nữa, vừa rồi tôi đã nói chuyện một lúc với La Đức Tín, tuy rằng người này có bằng cấp không cao nhưng lại thành thật đáng tin cậy, Đối xử tốt thật lòng với Vương Kỳ và Niệm Đơn. Là một người bố, tôi không mong gì hơn, chỉ mong anh ta có thể khiến con gái mình vui vẻ hạnh phúc là được rồi!”
“Tuy rằng bằng cấp của con bé cao, nhưng kỹ năng sống và xã giao lại rất kém, cũng không có tâm cơ gì. Có một người đàn ông kinh định, trầm ổn như La Đức Tín ở bên cạnh con bé, tôi cũng yên tâm hơn. La Đức Tín cũng đã đồng ý với tôi, mỗi năm sẽ dành một tháng đưa hai mẹ con họ tới Châu Âu thăm hỏi hai vợ chồng già chúng tôi.”
Quản gia Vương có thể dễ dàng đồng ý chuyện hôn sự của La Đức Tín và Vương Kỳ như vậy, thật sự khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Đặc biệt là La Đức Tín, khi quản gia Vương rời đi rất lâu rồi mà anh ta vẫn tưởng rằng mình đang nằm mơI ‘Vương Kỳ cười khanh khách nhìn anh ra: “Anh có biểu cảm gì thế, chẳng lẽ không muốn cưới em sao?”
Lúc này La Đức Tín mới có phản ứng lại, trong lòng cuối cùng được thả lòng, bất chấp có mẹ mình và Niệm Đơn ở đây, ôm chặt lấy Vương Kỳ nói: “Muốn, muốn, anh năm mơ cũng muốn cưới em!”
Có điều nói xong, anh ta lại nghĩ tới bằng cấp của Vương Kỳ, vội vàng buông lỏng ra, cúi đầu nói với vẻ mặt tự ti: “Nhưng mà, chúng ta, anh, anh chỉ tốt nghiệp cấp ba, anh không xứng với em!”
Vương Kỳ oán trách liếc nhìn anh ta, tiến lên nắm lấy tay anh ta nói: “Không phải anh đang cố gắng học hành sap? Hơn nữa, nɠɵạı trừ việc có chút thành tựu trong lĩnh vực y học ra thì những mặt khác em còn chẳng bằng anh”
La Đức Tín còn muốn nói gì đó nhưng lại bị mẹ mình quát lớn: “Đức.
Tín, tự ti cái gì chứ, con có phải một người đàn ông không hả. Mau đi ra ngoài vay tiền, chúng ta sửa sang lại nhà một chút, chuẩn bị hôn lễ cho con và Vương Kỳ”
La Đức Tín nhìn thoáng qua Vương Kỳ, vẫn có chút không chắc chắn: “Em, bệnh của em thật sự khỏe rồi sao, e thật sự đồng ý muốn kết hôn cùng anh, ở lại chốn nông thôn lạc hậu này sao?”
Anh ta thật sự rất thích Vương Kỳ. Nhưng mà, anh ta cũng hiểu rõ khoảng cách chênh lệch giữa hai người.