Lục Khải Vũ ra dấu im lặng: “Hôm nay mẹ rất mệt rồi, để bố đi làm cơm cho các con nhé?”
“Cắt!”
Vẻ mặt bọn nhóc ghét bỏ.
“Bố, nɠɵạı trừ làm bánh rán, nấu cháo, thì bố còn có thể làm gì?
Chúng con không ăn cơm bố làm đâu”
Lục Khải Vũ nghiêm túc nhìn mấy tên nhóc: “Bố còn có thể nấu mì ăn liền! Là cái loại mì thêm thịt hun khói và trứng gà ấy”
Lục Minh Húc lườm anh một cái: “Bố, chúng con là con ruột của bố.
Bố hỏi tam bảo và tứ bảo một chút xem, mấy thứ như mì ăn liền chúng con không thể ăn nhiều. Chúng con đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ngài lại la hét muốn cho chúng con ăn mì ăn liền, chúng con không ăn đâu!”
“Đúng, không ăn mì ăn liền!”
“Không ăn mì ăn liền!”
Bọn nhóc phản đối tập thể.
Vẻ mặt Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ bất đắc dĩ.
“Được, mẹ đi làm cơm cho các con ăn. Mấy người các con làm bé ngoan chơi với em Đào nhỏ. Ngày mai cô bé phải về phòng khám nhà họ Tôn với tứ bảo, chắc trong khoảng một tháng, các con sẽ không được gặp họ nữa.”
Sau khi nói xong, Mạc Hân Hy dắt tứ bảo sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tứ bảo, con muốn ăn cái gì để mẹ làm cho con”
Tứ bảo mới về chưa được bao lâu đã phải đi phòng khám nhà họ Tôn, trong lòng cô vẫn cảm thấy đưa con trai này rất thiệt thòi.
Lục Vũ Tháp ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhếch miệng lên nở một nụ cười hạnh phúc: “Mẹ, con không kén ăn, chỉ cần là mẹ làm thì con đều thích”
“Nhưng, mẹ, ngày mai con có thể đưa em Đào nhỏ đến thăm mẹ Triệu Hồng được không ạ?”
Tuy rằng đã về lâu như vậy rồi, nhưng tứ bảo vẫn là đứa trẻ ngoan và thiếu tự tin nhất trong đám trẻ.
Lòng Mạc Hân Hy chua xót kéo cậu vào lòng mình: “Đương nhiên là có thể, mẹ Triệu Hồng đối xử với con tốt như vậy, con cũng nên đến thăm chị ấy. Tứ bảo là đứa trẻ ngoan nhất.”
Cơm tối, tuy rằng Tứ bảo không yêu cầu gì, nhưng cô vẫn dựa theo khẩu vị của cậu, làm món cà chua chưng lầm bò mà cậu thích ăn và nấm xào, thịt xào chua ngọt, đậu hũ ma bà, tim xào bắp cải, khoang lang tím hấp, cháo củ từ.
Mấy tên nhóc ăn rất vui vẻ.
Hơn chín giờ tối, lúc mấy tên nhóc chuẩn bị đi ngủ, chú Vương dẫn theo Lưu Lệ về.
Mắt Lưu Lệ sưng đỏ, dẫn theo cô con gái sáu tuổi Hàn Tương Trúc của chị ấy.
“Hân Hy, Khải Vũ, chị… Chắc là chị không thể ở lại nhà các em nữa, các em vẫn nên tìm giúp việc khác đi!” Vừa vào phòng, chị ấy đã cúi đầu khóc.