Lục Khải Vũ dặn dò em trai rồi vào trong nhà, vừa mở cửa ra đã chứng kiến vợ mình giống như là đại ca, thoải mái nằm trên ghế sô pha.
Ba cô con gái thì nắn vai, đấm lưng cho cô.
Con trai cả bưng trà đứng bên cạnh cô, bất kể khi nào cũng hầu hạ cô uống trà.
€on trai thứ hai cầm micro ca hát, biểu diễn nhiệt tình.
€on trai thứ ba ân cần gọt hoa quả lần lượt cho cô.
€on trai thứ tư ôm Đào nhỏ và nói chuyện phiếm với cô.
€on trai thứ năm, thứ sáu, một đứa tự bóc vỏ đậu phộng, một đứa tự tách hạt dưa cho cô.
Anh đóng cửa lại, cười bước đến: “Vợ à, nhiều người cùng hầu hạ em như vậy, em thực sự hạnh phúc đó!”
Mạc Hân Hy nghiêng đầu nhìn anh: “Thế nào, chồng à, anh hâm mộ hả?”
Lục Khải Vũ liền xua tay nói: “Không dám, không dám, chín đứa nhóc này đều là em liều mạng sinh ra, bọn chúng hiếu thảo với em cũng là nên làm”
Ba cô bé nhỏ nhìn anh rồi chạy tới, ôm lấy chân anh.
Vũ Tuệ niềm nở hỏi: “Bố, bố có mệt không ạ, chúng con cũng có thể giúp bố đấm bóp vai.”
Lục Khải Vũ quay lại ôm lấy con gái: “Bố không mệt, các con có mệt không?”
Vũ Tuệ vuốt ve cổ tay nhỏ bé của mình, nằm nhoài bên vai của anh rồi nói: “Có hơi mệt ạ, nhưng mà mẹ công tác cũng mệt rồi, cho nên chút mệt mỏi ấy không thấm vào đâu ạ”
Lục Khải Vũ đỡ trán của cô bé rồi cưng chiều khích lệ cô: “Vũ Tuệ thật nghe lời!”
Lúc này, trời đã chập choạng tối, Mạc Hân Hy nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ rồi ngồi dậy khỏi ghế sô pha. . Ngôn Tình Sủng
“Không biết chị họ Lưu Lệ bên đó thế nào rồi? Con gái đã tìm tới nơi chưa?”
Mấy đứa nhỏ cũng có vẻ mặt lo lắng.
Lục Minh Húc hỏi: “Mẹ, con gái của bác Lưu Lệ thật sự mất tích sao?”
Mạc Hân Hy gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay trong tiệc cưới bác ấy đột nhiên khóc lóc tìm mẹ xin nghỉ, nói là nhận được điện thoại của người nhà thông báo không biết con gái bác ấy đã chạy đi đâu? Mẹ đã bảo chú Vương Nam đưa bác ấy về rồi”
Lục Vũ Lý nháy mắt một cái: “Vậy chúng ta có thể gọi điện cho chú ‘Vương Nam. Hỏi thăm tình hình một chút”
Nói xong, cậu lập tức lấy điện thoại của mình ra, bấm gọi cho tài xế Vương.
Chú Vương bắt máy rất nhanh.
“Alo, chú Vương ạ? Bây giờ chú có tiện nghe điện thoại không?”
Hình như Lục Vũ Lý nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của bác Lưu Lệ.
Lông mày đẹp của cậu hơi nhíu lại.
Chú Vương liếc mắt nhìn Lưu Lệ ở phía sau rồi nói: “Có thể nghe điện thoại.”
“Đã tìm được con gái của bác Lưu Lệ chưa ạ? Mọi người trong nhà đều rất lo lắng!”
Chú Vương đi lên phía trước mấy bước, nhỏ giọng nói: “Đã tìm được rồi, không có việc gì lớn, chỉ trây da một chút thôi. Nhưng mà…”
Chú Vương có chút muốn nói lại thôi.
Nghe thấy đã tìm được con gái bác Lưu Lệ, Lục Vũ Lý thở phào nhẹ nhõm, cậu quay lại ra dấu yên tâm với Mạc Hân Hy.