“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao dì Vương Kỳ lại không nhớ ra con gái mình?”
Vì tò mò, những cậu bé trong gia đình họ Lục cũng đi theo, chỉ có Lục Vũ Bách nhìn thấy Vương Niệm Đơn khóc rất đáng thương liền ngồi lên cầu trượt cùng cô bé.
“Em Niệm Đơn, đừng khóc. Con gái khóc lâu sẽ không xinh đâu”
Cậu bé bò vào và ngồi bên cạnh Vương Niệm Đơn.
“Anh vào đây làm gì?” Nơi dưới cầu trượt vốn dĩ rất nhỏ, không gian nhỏ bỗng trở nên đông đúc sau khi Lục Vũ Bách mũm mĩm chen vào.
Lục Vũ Bách ngượng ngùng cười cười: “Anh thấy em khóc rất buồn, cho nên anh muốn đi vào nói chuyện với em”
Sau khi nghe cậu nói, Vương Niệm Đơn ngừng khóc.
“Hôm nay em đã được gặp mẹ rồi. Thực ra em nên vui mừng. Tuy nhiên, mẹ em không còn nhận ra em nữa. Mẹ em lúc nào cũng cười nói với một chú xa lạ nào đấy. Mẹ em còn gọi chú ấy là chồng”
“Trời tối rồi, nhớ mẹ, muốn ôm mẹ ngủ!”
Sau đó, Vương Niệm Đơn lại bắt đầu khóc.
Lục Vũ Bách vội vàng đưa cho cô bé một tờ khăn giấy từ trong túi: “Em Niệm Đơn, dì Vương Kỳ vẫn còn sống, anh nghĩ bây giờ em nên vui mới đúng. Hiện tại y học rất phát triển, chỉ cần dì ấy còn sống, chúng ta sẽ có hy vọng chữa khỏi bệnh cho dì ấy, đúng không nào?”
“Còn nữa, em nói mẹ em đối xử với một người chú xa lạ nào đấy rất tốt. Vậy anh hỏi em, người chú xa lạ đó đối với mẹ em như thế nào?”
Vương Niệm Đơn nhớ lại cảnh tượng khi ban ngày gặp La Đức Tín.
Người chú đó thực sự tốt với mẹ cô bé, còn nói chuyện rất dịu dàng.