Trong hồ rải rác từng con thuyền nhỏ lay động, bên bờ còn có càng nhiều hơn là du khách chờ thuê.
Có không có mui, có một mui, cũng có hai mui. Có vô cùng đơn giản, cũng có trang trí hoa mỹ.
Đường Hoan có tiền, trực tiếp chạy về phía những chiếc thuyền lớn rõ ràng là cho nhà giàu dùng.
Nàng chọn một cái thuyền hai mui, hai cái mui thuyền thoạt nhìn tựa như lầu các, cửa sổ gỗ khắc hoa lịch sự tao nhã, màn treo thuyền thêu khéo léo tinh mỹ, bên trong giường, bàn, ghế, trà cụ đầy đủ mọi thứ.
Chọn xong rồi, nàng dặn một hộ viện bốn hạ nhân đi theo bên cạnh: "Trên thuyền nhiều người chật chội, ta cùng ŧıểυ thiếu gia lên thuyền là được rồi, các ngươi ở lại bên bờ chờ, nóng thì đến dưới bóng cây ngồi một lát, chỉ cần trở về đừng để cho ta không tìm thấy người..."
"Biểu muội!"
Nói được một nửa, bị một giọng nam đầy ngạc nhiên và bất ngờ đánh gãy.
Đường Hoan nhíu mày nhìn lại.
Cố Nghi phe phẩy quạt giấy chậm rãi đi tới, cười đứng ở trước người Đường Hoan: "Nhiều ngày không gặp, khí sắc của biểu muội không tệ, như vậy ta yên tâm rồi. Muội đây là dẫn A Thọ đi ra ngoài chơi à? Vừa vặn, bên kia ta đã chọn xong một chiếc thuyền rồi, chúng ta cùng nhau du hồ nhé? Lần trước biểu muội gặp nạn, sợ là có chút hiểu lầm với ta, ta muốn giải thích với muội cặn kẽ một chút." Nói xong, xoay người lại sờ đầu A Thọ: "A Thọ, có nhớ biểu ca không vậy?"
A Thọ sợ hãi nhìn gã, trốn ra sau Đường Hoan.
Cố Nghi bất đắc dĩ ưỡn thẳng thắt lưng, như rất quen mà trách cứ Đường Hoan: “Muội xem, đều là muội tin vào lời đồn không cho ta tới cửa, A Thọ gặp ta cũng lạ mặt rồi."
Đường Hoan liếc mắt một cái đánh giá gã rồi thu hồi lại tầm mắt, dắt A Thọ muốn đi lên ván thuyền.
Dáng dấp không được tốt lắm, còn vọng tưởng tham tiền của nữ nhân, nam nhân như vậy nàng khinh thường.
"Biểu muội..." Cố Nghi tiến lên một bước, muốn túm lấy tay nàng.
Không chạm vào được mỹ nhân, tay mình lại bị bắt, ngay sau đó truyền đến một luồng lực rất lớn gần như sắp bóp nát gã. Cố Nghi cắn răng cố chống mới không có luống cuống, quay đầu nhìn lại, phát hiện là một hạ nhân áo thô dung mạo xuất chúng, lập tức lạnh giọng trách mắng: "Thằng khốn, ai cho mày lá gan chạm vào ông, còn không buông ra!"
Đường Hoan nghe thấy động tĩnh, dừng chân xoay người.
Tống Mạch không có nhìn nàng, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bóp đến khi đối phương nhịn không được gọi gã sai vặt tới đây hỗ trợ, hắn mới chợt vung tay, trực tiếp quăng người xuống đất, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo gã: "Còn dám trêu chọc ŧıểυ thư nhà tao, tự gánh lấy hậu quả." Nhìn Cố Nghi một thân áo lam đứng ở bên cạnh nàng, không khỏi xứng đôi với váy ngắn màu xanh nước trên người nàng, trong lòng hắn liền bốc lên lửa giận.
"Các ngươi mắt mù cả sao? Còn không đánh hắn cho ta!" Cố Nghi chật vật đứng dậy, trợn mắt quét về phía hai gã đi theo phẫn nộ quát.
Hai gã kia cũng là “người cao ngựa lớn”, nghe vậy lập tức xắn tay áo lên, làm bộ muốn đánh người.
"Dừng tay!"
Đường Hoan lạnh mặt đi tới, khinh thường nhìn về phía Cố Nghi: "Cố Nghi, hắn là hộ viện ta mới mời đến, ngươi có ý đồ gây rối với ta, hắn ra tay dạy dỗ ngươi là đương nhiên. Hiện tại ngươi không đánh lại hắn, lại muốn lấy nhiều nạt ít sao? Bàn về người, đừng nói hắn một người có thể chống đỡ mười kẻ như ngươi, bên kia ta còn có hai gã sai vặt đấy, chẳng qua là lười cùng ngươi mất mặt mà thôi. Ta khuyên ngươi lập tức rời đi, hơn nữa về sau cũng đừng đến gây chuyện với ta nữa, nếu không lần sau sẽ không phải là té ngã đơn giản như vậy đâu."
Hộ viện?
Cố Nghi nhìn quét một vòng, thấy đúng là có rất nhiều người đều đang nhìn về phía bên này, gã tốt xấu gì cũng là thiếu gia nhà giàu, không mất mặt nổi cùng loại người như thế, bèn phất tay ý bảo hai gã sai vặt lui ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi về phía Đường Hoan. Tống Mạch nhấc chân chắn ở trước người Đường Hoan, mắt lạnh nhìn gã, ánh mắt nguy hiểm.
Nghĩ đến đau đớn vừa rồi, khí thế của Cố Nghi lập tức yếu đi, trên dưới đánh giá Tống Mạch một lượt, cười nhẹ nói: "Biểu muội, ánh mắt của muội không tệ, chẳng qua là nếu là hộ viện, vì sao dẫn ra bên ngoài vậy?"
Tự mình đùa giỡn người trong lòng là một chuyện, nghe người khác bôi nhọ danh dự của nàng lại là một chuyện, Tống Mạch vừa muốn động thủ, Đường Hoan đúng lúc đè lại cánh tay của hắn, vừa chạm vào lập tức rút khỏi, sau đó xoay người nói: "Tống Mạch, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ theo gã, ôm ŧıểυ thiếu gia lên thuyền." Nàng là đi ra ngoài chơi, cũng không phải là đứng ở bên hồ phơi nắng.
Nàng đồng ý cho hắn lên thuyền?
Tống Mạch mừng rỡ, không còn có tâm tư để ý một nam nhân nàng chán ghét rõ ràng, ôm lấy A Thọ vững vàng đi lên theo.
Khách hàng không có chạy mất, nhà đò vẫn nơm nớp lo sợ giữ ở bên cạnh cười sái quai hàm, cởi bỏ dây thừng thu tấm ván gỗ lên thuyền, chống thuyền rời bờ.
Nhìn thuyền mui đen chậm rãi rời đi, trên mặt Cố Nghi hiện ra ngoan lệ, cứ duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn chòng chọc con thuyền như vậy chạy tới trước thuyền của gã, đuổi đi hai ca cơ mời tới, quát tháo ra lệnh nhà đò đuổi theo con thuyền kia sít sao. Cái gì mà lấy một địch mười, gã mới không tin! Hiện tại chỗ gã thêm cả gã sai vặt có ba nam nhân, lát nữa khi hai con thuyền tới gần, để cho gã sai vặt đối phó hộ viện kia, gã nhân lúc loạn đẩy nàng xuống nước rồi lại ôm lên thuyền của mình.
Hôm nay gã liền muốn nàng!
Trên thuyền bên kia, Đường Hoan ôm A Thọ ngồi ở bên trong ngắm phong cảnh. Tống Mạch đứng ở đầu thuyền một lát, phát hiện Cố Nghi lên thuyền, sau đó con thuyền kia chạy thằng tới bên này mà đến, hắn châm chọc cười, đi tới nhỏ giọng dặn dò thuyền phu đi đến giữa hồ chỗ ít thuyền, lúc này mới khom người vào mui thuyền.
Nụ cười của Đường Hoan dừng lại, giương mắt nhìn hắn: "Ai cho ngươi vào trong này?"
Tống Mạch quan sát một cái mui thuyền khác, vẻ mặt đứng đắn giải thích nói: "Ta sợ đại ŧıểυ thư và ŧıểυ thiếu gia gặp chuyện không may, vẫn là ở bên cạnh trông chừng. Đại ŧıểυ thư cứ việc tiếp ŧıểυ thiếu gia, coi như ta không tồn tại là được."
Đường Hoan hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Tống Mạch, ta là người thưởng phạt phân minh, vừa rồi ngươi dạy dỗ kẻ xấu cho ta, cho nên ta thưởng ngươi thể diện cho ngươi lên thuyền, nhưng đây cũng không có nghĩa là ngươi có thể tự chủ trương. Ngươi là một hạ nhân là phải nghe lời chủ nhân, lập tức đi ra ngoài!"
Tống Mạch nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn duyên dáng của nàng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, thấy A Thọ sợ hãi tựa vào trên người nàng, hắn cười càng dịu dàng: "ŧıểυ thiếu gia đừng sợ, Đại ŧıểυ thư là đang giận ta đấy."
A Thọ chu miệng lên: "Vì sao ngươi làm cho tỷ tỷ của ta tức giận vậy?"
Tống Mạch rất tủi thân: "Ta không làm cho nàng tức giận mà, vừa rồi cậu cũng thấy đấy, ta đánh người xấu chạy rồi, bây giờ ta ngồi ở chỗ này bảo vệ các người, Đại ŧıểυ thư nhìn ta không vừa mắt, cho nên tức giận. ŧıểυ thiếu gia, cậu giúp ta hỏi Đại ŧıểυ thư một chút, nàng rốt cuộc thấy không vừa mắt chỗ nào, sau đó cậu nói cho ta biết, ta sẽ bỏ."
Đường Hoan nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi..."
A Thọ nghi hoặc hỏi Tống Mạch: "Cái gì gọi là không vừa mắt?"
Tống Mạch dường như không nghe thấy tiếng của Đường Hoan, còn nghiêm túc trả lời: "Không vừa mắt có nghĩa chính là không thích, ta thích ŧıểυ thiếu gia, ŧıểυ thiếu gia thích ta không?"
"Thích, ngươi có thể đánh người xấu." A Thọ ngọt ngào nói, sau đó quay đầu nhìn Đường Hoan: "Tỷ tỷ, vì sao tỷ không thích hắn vậy?"
Tống Mạch cũng nhìn chằm chằm vào nàng, muốn biết nữ nhân này trả lời như thế nào.
Đường Hoan tức giận nhìn lại hắn, chợt cười, ôm A Thọ ôm lên trên đùi, hôn một cái lên trán của thằng bé nói: "Bởi vì nếu ta thích hắn, hắn sẽ cướp ta đi mất. A Thọ, đệ muốn để cho hắn cướp tỷ tỷ đi sao? Như vậy sau này tỷ tỷ sẽ không thể ôm đệ ngủ, cũng không thể kể chuyện xưa cho đệ."
"Không cho hắn cướp!" A Thọ khẩn trương ôm lấy nàng, cái đầu nhỏ chôn ở trong lòng nàng, một lúc lâu mới quay lại trừng Tống Mạch: "Không cho ngươi cướp tỷ tỷ của ta, ngươi … ngươi đi ra ngoài!"
Tống Mạch sửng sốt.
Thấy hắn lộ ra bộ dạng ngu ngốc kia, Đường Hoan nín cười xoay người, chỉ có bả vai nhẹ nhàng run run.
Bị một đứa nhóc đuổi, Tống Mạch vốn rất xấu hổ rồi, nhưng nhìn thấy nàng nở nụ cười, cho dù là nụ cười “cười trên nỗi đau của người khác”, trong lòng hắn cũng sướиɠ.
Trong lòng vừa sướиɠ, lá gan của nam nhân liền to lên, không những không đi, ngược lại đứng dậy ngồi vào bên cạnh nàng, trước khi Đường Hoan tức giận một tay từ sau lưng nàng vòng qua vòng quanh thắt lưng nàng, bàn tay to giấu ở dưới tay áo nàng, sau đó cúi người nói chuyện cùng A Thọ đang ngồi ở trong lòng nàng: "ŧıểυ thiếu gia yên tâm, ta sẽ không cướp Đại ŧıểυ thư với cậu. Cậu xem, ta giống như là người xấu sao?" Phát hiện nữ nhân muốn động, hắn lặng lẽ gãi gãi thịt mềm ở mạn eo nàng, nàng lập tức đàng hoàng lại ngay.
Hắn cách quá gần, A Thọ nghiêng nghiêng sang bên cạnh, đầu tựa vào trên cánh tay trái của tỷ tỷ, nghiêng đầu đánh giá nam nhân dễ nhìn trước mặt, mi mắt dài dài khẽ chớp chớp, chậm rãi lắc đầu: "Không giống."
Căn bản không biết người này đối với tỷ tỷ tốt của nó đang làm một chuyện xấu nhất mà nam nhân có thể làm với nữ nhân — khinh bạc.
Cũng may tỷ tỷ của thằng bé cũng không phải ngoan ngoãn chịu thiệt nhận khó khăn.
Hai tay ôm A Thọ, bên phải lại bị lưng eo rộng lớn rắn chắc của nam nhân chặn lại, Đường Hoan không tiện giơ tay lên. Oán hận trừng ánh mắt đầy trêu tức của nam nhân một cái, nàng cười với hắn, sau đó một chân dẫm ở trên chân hắn, ra sức mà nghiền.
Tống Mạch đau, nhưng cũng không phải đến mức khó có thể chịu được, chỉ là nhìn nàng đắc ý báo thù, hắn càng muốn trêu chọc nàng, dứt khoát nới lỏng eo nàng, quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng, cười cùng A Thọ nói chuyện: "ŧıểυ thiếu gia, vậy chờ cậu trưởng thành, ta dạy cho cậu công phu, hai người chúng ta cùng nhau bảo vệ tỷ tỷ cậu, được không?" Tay trái dán vào đùi giáp mông nàng nhẹ nhàng vuốt ve, tay phải lại lớn mật từ dưới làn váy của nàng chui vào, nắm bắp chân nàng. Trên quần lụa trắng thượng hạng, chất vải bóng loáng mềm mại mà khinh bạc, kẹp ở giữa tay hắn và chân nàng, dường như không có gì.
Đường Hoan muốn giơ chân đá hắn.
Tay kia của Tống Mạch tay kia thì chạm đến dưới mông nàng.
Nàng lập tức "không dám" hành động.
A Thọ đối với hai người âm thầm đấu đá hoàn toàn không biết gì cả, vui vẻ mà gật đầu: "Được, ta muốn có thể đánh giống ngươi, đánh người xấu đều đánh đi."
Tống Mạch cười khen thằng bé: "ŧıểυ thiếu gia thật lợi hại." Tay trái không dám có động tác lớn, sợ bị A Thọ phát hiện, tay phải lại dọc theo trên dưới bắp chân của nàng vuốt ve. Hắn biết, trên người nàng không có chỗ nào không mẫn cảm.
Cơ thể của Đường Hoan đều bị hắn sờ đến mềm nhũn, mặc dù còn muốn hung ác trừng hắn, trong đôi mắt kia lại như chứa đầy nước xuân, nhộn nhạo câu người.
"Bẩm Đại ŧıểυ thư, ta đang nói chuyện cùng ŧıểυ thiếu gia." Tống Mạch ngẩng đầu nhìn nàng, thấy hai má nàng đỏ bừng xinh đẹp tựa như hoa đào, càng không nỡ rời đi, cố ý tìm chuyện nói cùng A Thọ, cái tay bên dưới kia biến đổi đa dạng trêu chọc nàng. Nàng không có cách nào trốn trốn không thoát, đành phải ngoan ngoãn cho hắn, hắn làm cho thân thể của nàng quen thuộc hắn trước, để cho nàng nếm thử tư vị hoan hảo trước kia nàng thích nhất, nàng nhất định sẽ dần dần thích hắn.
Đường Hoan cắn môi nhẫn nại: "Ngươi đừng quá phận."
Bàn tay to của Tống Mạch tiến vào trong ống quần nàng, bụng ngón tay dọc theo da thịt mịn màng kia nhẹ nhàng vuốt ve: "Đại ŧıểυ thư, nàng đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu. ŧıểυ thiếu gia, cậu hiểu không?"
A Thọ lắc đầu.
Hắn đẩy lên, Đường Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, kêu ra tiếng, lập tức chịu thua, tủi thân lại đáng thương nhìn về phía Tống Mạch.
Cổ họng của Tống Mạch chuyển động, hỏi nàng: "Đại ŧıểυ thư chịu thích ta sao?"
Đường Hoan quay đầu: "Ngươi..."
Tay trái của Tống Mạch vòng đến phía dưới đùi nàng, đầu ngón tay ở bên trong cọ cọ.
Những cái này đều là học từ nàng, nay nàng quên rồi, hắn lại dùng ngược lại ở trên người nàng, để cho nàng nếm thử tư vị hắn bị nàng tra tấn trêu chọc trước đây.
"Dừng tay, ta, ta thích..."
Lời còn chưa dứt, thuyền đột nhiên lắc lư dữ dội một cái, hại hai tỷ đệ bổ nhào thẳng tắp về phía trước. Nếu không phải Tống Mạch đang quỳ gối trước người hai người, ngay sau khi ngã sấp xuống vươn tay kéo cả hai người vào trong lòng, Đường Hoan có thể không sao, A Thọ nhất định sẽ bị thương rồi.
Thuyền rất nhanh đã yên ổn trở lại, bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của nhà đò.
Là ai phá hỏng chuyện tốt của nàng!
Đường Hoan lạnh mặt từ trên người Tống Mạch đứng lên, thấy A Thọ quay đầu nhìn nàng, dáng vẻ mặc dù kinh hoảng nhưng không giống như bị thương, vừa xoay người muốn đi ra ngoài.
Tay bị người kéo lại.
Tống Mạch nhét A Thọ vào trong lòng nàng, khom người hôn lên trán thằng bé một cái: "Đừng sợ, ta đi đánh người xấu, đánh chạy tất cả bọn họ."
"Ừ!" A Thọ dùng sức gật đầu. Trong đôi mắt đen lúng liếng tràn ngập tin cậy.
Tống Mạch dịu dàng cười, chợt nắm lấy khuôn mặt Đường Hoan cũng hôn một cái ở trên trán nàng, đưa mắt nhìn ánh mắt của nàng: "Ngoan, lát nữa ta lại nghe nàng nói."
Đường Hoan chuyển tầm mắt, đỏ mặt mắng tiếng "vô lại".
Dáng vẻ ngượng ngùng “muốn nghênh còn cự” kia, nam nhân nhìn thấy thiếu chút nữa không nhịn được lại hôn một cái.
Đáng tiếc bên ngoài có người không muốn để cho hắn như nguyện.
Tống Mạch mặt âm trầm đi ra ngoài.
A Thọ tò mò nhìn bóng lưng của hắn, ngẩng đầu hỏi Đường Hoan: "Tỷ tỷ, hắn vừa mới hôn tỷ rồi." Thằng bé lần đầu tiên thấy tỷ tỷ để cho người ngoài hôn.
Đường Hoan ôm thằng bé vào trong lòng, nhỏ giọng giải thích: "Bởi vì tỷ tỷ cũng sợ hãi mà..."