Ngày du sơn đó, Tống Mạch dậy thật sớm thu xếp ổn thoả, bưng nước trong đi vào, đánh thức Đường Hoan rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở gian phụ chờ nàng thay xiêm y.
Hắn chuẩn bị cho nàng là áo bào cổ tròn vải mịn màu xanh trúc, suy cho cùng là thân phận chủ tớ, không tiện để cho nàng quá mức rêu rao.
Bên trong truyền đến tiếng nàng rửa mặt, Tống Mạch đứng dậy, ánh mắt chờ mong quăng về phía nội thất.
Tiếng nước dừng lại, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng cũng đi ra ngoài.
"Thế nào, ta dễ nhìn..."
Đường Hoan đẩy rèm ra, đang muốn khoe Tống Mạch, nhưng mà khi thấy rõ nam nhân đang đứng bên kia, kinh ngạc đến tắt tiếng.
Nhiều giấc mộng như vậy, không nhắc tới thân phận thôn dân, đồ tể.. kia, cho dù là Trạng Nguyên, người buôn bán sau này, Tống Mạch đều chưa từng mặc màu sắc quá tươi sáng, đều là những màu xanh đen, đen, xám.., kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cho người ta cảm giác đó là trầm ổn trong trẻo lạnh lùng. Nhưng là hôm nay, hắn lại chọn một thân áo bào lụa Hàng màu xanh lơ, búi tóc trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, thay đổi trong trẻo lạnh lùng trước kia, đúng là phong lưu phóng khoáng, tao nhã không nói nên lời.
Sau kinh diễm ngắn ngủi, Đường Hoan ghen tị.
Hắn mặc là tơ lụa, của nàng là vải mịn. Hắn cài là trâm ngọc, nàng buộc là khăn xanh. Hắn là thiếu gia, nàng là gã sai vặt hầu hạ người!
Tống Mạch cũng rất vừa lòng nàng ăn mặc như vậy, thanh tân linh động, trừ...
Hắn khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nàng, ta chuẩn bị cho nàng băng lụa trắng, nàng không thấy sao?"
"Thấy, cái đó dùng để làm gì?" Đường Hoan đi đến trước người hắn, ôm lấy thắt lưng hắn tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Thiếu gia, ta như vậy ưa nhìn không?"
Tống Mạch hơi lắp bắp: "Ưa…ưa nhìn, chỉ là..." Vì sao nàng không bó ngực? Trước ngực phình như vậy, người khác liếc mắt một cái là nhìn ra nàng là thân nữ nhi rồi, dù sao nam nhân có thể lớn lên xinh đẹp như nữ nhân, nhưng ngực khẳng định không có phình như vậy.
Đường Hoan cố ý không thấy nghi hoặc của hắn, cười trêu ghẹo hắn: "Ta mặc thành như vậy thiếu gia còn khen ta ưa nhìn, thiếu gia sẽ không phải cũng thích nam nhân chứ?"
"Bậy bạ!" Tống Mạch lạnh mặt, mượn cỗ khí thế này, nghiêm trang nói: "Lụa trắng kia là dùng để bó ngực, nàng vào trong quấn lên, tránh cho bị người nhận ra."
"A, có thể nhận ra sao?" Đường Hoan cúi đầu đánh giá chỗ đó, còn tự sờ sờ, so sánh cùng lồng ngực của Tống Mạch một chút, mờ mịt hoang mang: "Cũng được mà, chỉ phình hơn của chàng một chút thôi. Hơn nữa, người khác ai như thiếu gia, vừa đi lên đã nhìn chằm chằm vào nơi này của người ta." Xấu hổ liếc hắn một cái.
Nàng bảo cái đó là chỉ phình một chút xíu?
Người khác nếu thực sự tưởng nàng là nam, vậy cũng là coi nàng thành nam nhân có bộ ngực như hai cái...bánh bao!
Tống Mạch rất muốn tức giận, nhưng lại không nhịn được cười. Năm đó ŧıểυ Ngũ vì giả trang thành nữ nhân mà buộc bánh bao, nay lại muốn giả trang nam nhân mà đè ép "bánh bao".
Hắn đỡ bả vai nàng đẩy người vào trong phòng: "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, thu thập xong sớm một chút, tránh cho những người đó chờ lâu nói nhảm."
Đường Hoan bất đắc dĩ, đành phải quấn kiêu ngạo của mình lại.
Dùng xong điểm tâm, Tống Mạch để cho Đường Hoan ra trước cửa xe ngựa chờ hắn, hắn đến trong phòng lão thái thái tập trung cùng huynh muội Đặng gia. Mọi người hàn huyên một lát, lão thái thái tự mình đi ra tiễn bọn họ, đi tới cửa, trước tiên nhìn thấy một gã sai vặt cao gầy đứng trước chiếc xe ngựa đầu tiên, càng nhìn càng tuấn tú.
Lão thái thái chưa từng thấy Đường Hoan, Đặng Uyển đã sớm nhận ra rồi, nhìn về phía Đặng Huy, hất hất cằm về phía lão thái thái.
Đặng Huy hiểu ý, kinh ngạc hỏi Tống Mạch, "Biểu ca, huynh dẫn theo nha hoàn ra cửa cũng không có gì, làm sao lại để cho nàng ăn mặc thành như vậy? Chẳng ra thể thống gì cả."
Tống Mạch mỉm cười, không đợi lão thái thái hỏi, vẫy tay với Đường Hoan, bình tĩnh giới thiệu nói: "Tổ mẫu, đây là nha hoàn trong phòng cháu ŧıểυ Ngũ, hôm nay Lục An thân thể không thoải mái, bên người tôn nhi trước mắt chỉ có ŧıểυ Ngũ hầu hạ chu đáo nhất, lần này để cho nàng đi theo. Tổ mẫu yên tâm, ŧıểυ Ngũ làm việc trầm ổn gan dạ, bên ngoài chẳng những có thể đảm đương nam tử, nếu biểu muội có chỗ nào không tiện, ŧıểυ Ngũ cũng có thể giúp đỡ, đáng tin cậy hơn những nha hoàn kia nhiều."
Đường Hoan quy củ hành lễ với lão thái thái: "ŧıểυ Ngũ ra mắt lão thái thái, lão thái thái yên tâm, ŧıểυ Ngũ nhất định sẽ chăm sóc thật tốt biểu cô nương."
Lão thái thái bị cách ăn mặc này của nàng chấn động ngây người.
Tống Mạch nhân cơ hội vẫy tay ý bảo Đường Hoan lui đến trước xe, tiếp theo bước xuống bậc thang, cười chào từ biệt với lão thái thái: "Vậy tổ mẫu ở nhà nghỉ ngơi, chúng cháu lên đường đây." Nói xong, không cho lão thái thái cơ hội dây dưa, đi trước lên xe ngựa, thuận tiện cũng gọi Đường Hoan đi vào.
Chuyện cho tới bây giờ, lão thái thái cũng không cách nào nói cái gì nữa, hung hăng liếc mắt trừng Phương thị một cái, quay đầu dặn dò Đặng Uyển dọc đường cẩn thận.
Đặng Uyển mang theo nụ cười khéo léo lên xe, buông xuống màn xe, mới oán hận nắm chặt khăn tay. Nàng tự nhận xinh đẹp hơn nha hoàn kia, tại sao Tống Mạch lại cứ coi trọng nàng ta?
Ngoài xe Đặng Huy cưỡi ngựa, một thân cẩm bào đỏ thẫm đi theo bên cạnh xe ngựa Đặng Uyển, từ xa nhìn lại vừa giống tân khoa trạng nguyên dạo phố, lại giống như chú rể nhà ai đón dâu, một đường hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đã chạy ra khỏi cổng thành, một đường chạy về phía tây đi Tê Hà tự.
Quan đa͙σ dù có bằng phẳng hơn nữa, xe ngựa dù ổn định hơn nữa, cũng sẽ có chút xóc nảy. Đường Hoan vốn ghé vào bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa lắc lư lắc lư liền thành thành thật thật ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc khác thường, giống như đang chịu đựng cái gì.
Tống Mạch lo lắng hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
Đường Hoan liếc hắn một cái, mặt chậm rãi đỏ, mấp máy môi nhưng không lên tiếng.
Tống Mạch nhiều lần ngồi xe ngựa, có kinh nghiệm, rất nhanh đã nghĩ đến một loại khả năng. Hắn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài, thấp giọng trấn an nói: "Đi thêm ba khắc nữa là có thể đi ngang qua một quán trà, nàng nhịn một chút, đến lúc đó chúng ta dừng lại ở bên đó." Trên mặt cũng có chút đỏ.
Biết hắn hiểu lầm, Đường Hoan nhỏ giọng than thở: "Ta không muốn đi vệ sinh, ta.. ta..."
Đã đoán sai?
Tống Mạch kinh ngạc nhìn nàng: "Vậy là thế nào?"
Đường Hoan cúi đầu, chỉ chỉ ngực mình: "Nơi này khó chịu, bị cọ khó chịu."
Sửng sốt một hồi lâu, Tống Mạch mới phản ứng lại, mặt càng đỏ hơn. Nhưng lần này hắn chưa từng có kinh nghiệm tương tự, không thể giúp nàng, sau một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: "Làm sao có thể bị cọ? Chất vải ta chọn là loại mềm nhất mịn nhất, nàng… cuốn quá chặt?"
"Ừm, không cuốn chặt sẽ rơi xuống, như bây giờ, đứng im thì được, vừa đi đường hoặc là xóc nảy, hai chỗ.. hai chỗ kia liền bị cọ khó chịu, không thoải mái." Đường Hoan vẫn cúi đầu như trước, ngón tay vân vê hoa văn lá lan trên vạt áo, khóe miệng mang theo nụ cười nam nhân khó có thể phát hiện. Khó được lớn lên tốt như vậy, cuốn lên không phải rất đáng tiếc sao? Hơn nữa như vậy đúng là không thoải mái, trách không được sư phụ nói nữ nhân dáng người càng tốt, nữ giả nam trang lại càng không dễ dàng.
Rèm cửa sổ đã buông xuống, Tống Mạch lại vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn cửa sổ như trước. Cũng không biết hắn nhìn thấy cái gì ở trên rèm nhỏ màu sắc bình thường này, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ, giọng nói cũng có chút run rẩy rồi: "Vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ?"
Đường Hoan nói chuyện thanh âm yếu ớt như muỗi: "Ta . . . ta muốn tháo nó xuống."
Tháo xuống? Vậy thì phải cởi áo, ở trong xe, ở bên cạnh hắn cởi áo...
Tống Mạch tim đập như nổi trống. Tuy nói đời trước đã nhìn đã hôn đã sờ, đời này nhưng còn chưa chạm qua, nàng kề bên gần như vậy, hắn sợ mình không nhịn được. Nhưng nàng khó chịu, hắn cũng không thể bởi vì không muốn để cho người khác chú ý tới bộ ngực của nàng mà để cho nàng khó chịu nhỉ?
"Ta xoay sang chỗ khác." Hắn khàn khàn nói.
Đường Hoan vội kéo tay hắn, đầu gục xuống đất càng thấp, thanh âm càng nhỏ, nói một lần Tống Mạch cũng không nghe được rõ ràng, đến gần nàng một chút, mới nghe rõ : "Ta … ta không có mang theo cái yếm ra ngoài."
Trong đầu Tống Mạch ầm ầm một mảng, hắn nghe được thanh âm đần độn của mình: "Vậy . . . vậy làm sao bây giờ?"
Đường Hoan nắm tay hắn, ở trên mu bàn tay hắn vẽ lung tung lên, ngượng ngùng lại xấu hổ: "Ta… ta vẫn muốn cởi xuống, nơi đó, nơi đó quá… quá mềm, bị cọ có chút đau. Cũng may… may ở bên trong còn có áo lót, cho dù không mặc yếm, bên ngoài…bên ngoài hẳn là không nhìn ra."
Quá mềm...
Tống Mạch bắt lửa toàn thân. Hắn biết nàng nói là sự thật, bởi vì hắn từng ngậm nơi đó ở trong miệng, cắn sâu hút sâu, nàng đều sẽ cầu hắn mau buông ra, hoặc là không tiếng động che lại nơi đó không cho hắn ăn.
Nhưng làm sao hắn có thể yên tâm nàng không mặc yếm đi lại bên ngoài?
Tống Mạch muốn tìm một biện pháp một công đôi việc, tìm không thấy.
Không tháo xuống, nàng đau, tháo xuống...
Thôi, vẫn là thân thể quan trọng hơn. Tống Mạch rời khỏi giường thấp, đến ngồi xổm trước người nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn xe khẽ đung đưa phía trước, thanh âm khàn khàn: "Nàng . . . nàng làm đi, ta trông cho nàng rồi, yên tâm."
"Ừm."
Đường Hoan cũng rời đi ngồi ở giường thấp, quỳ gối sau tấm lưng rộng rãi của nam nhân, mặt hướng phải cởi áo tháo thắt lưng. Quan đa͙σ uốn lượn ở giữa gò núi, xe ngựa chạy bên phải, bên phải tuyệt đối sẽ không có người đi qua. Đường Hoan đương nhiên không quan tâm có bị người vô ý liếc thấy mình hay không, nhưng một nữ nhân bình thường, đều sẽ lựa chọn tư thế này nhỉ?
Tháo dây lưng trước, lại nâng tay cởi nút buộc dưới vai phải, cởi ra, trường bào từ đầu vai trượt xuống, rơi ở trên xe ngựa, phát ra tiếng vang nhè nhẹ. Kế tiếp là áo lót lụa mịn mỏng manh, nam nhân này ở bên ngoài bất đắc dĩ ấm ức nàng, ở bên trong vẫn là rất thương nàng, chuẩn bị quần áo lót cho nàng đều là chất liệu tốt. Đường Hoan nhẹ nhàng cởi áo lót ra, lộ ra nửa người trên như mỹ ngọc của mình.
Ba ngàn sợi tóc đen búi lên đỉnh đầu, phía dưới có chút tóc lộn xộn không thể búi lên, xoã tung thả xuống cái gáy trắng ngần thon dài, càng nổi bật lên da thịt trắng nõn trơn bóng kia. Hai cánh tay trắng như tuyết mảnh mai cân xứng, eo nhỏ uyển chuyển có thể nắm bằng một bàn tay, chỉ có đôi vυ" ngạo nghễ ưỡn lên kia, đáng thương cực kỳ bị tầng tầng lụa trắng che lấp.
Sư phụ nói, trân bảo là dùng để ngắm, món ngon là dùng để đến ăn, người đẹp... là dùng để làm cho nam nhân hung hăng yêu thương.
Nàng quay đầu nhìn nam nhân, ánh mắt dừng ở vệt đỏ hiện ra trên mang tai hắn, nhìn lại tốt đẹp của mình một chút, chỉ cảm thấy không cho hắn nhìn một chút, quả thực là phí của trời.
Rút ra lụa trắng cài ở một bên, một vòng một vòng gạt ra, cuối cùng cũng được thả lỏng, Đường Hoan thoải mái mà thở dài.
Kế tiếp, nên không cẩn thận ngã sấp xuống không? Nhưng xe ngựa không có xóc nảy, lấy cớ này có chút gượng ép rồi.
Đang nghĩ tới, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, so sánh với bước chân thớt ngựa kéo xe, nhẹ nhàng vô cùng.
Đường Hoan ra vẻ khó hiểu, lời còn chưa dứt, trên người đột nhiên bị người dùng áo choàng qua loa quấn lấy, ngay sau đó đã bị nam nhân che thật kỹ vào trong lòng của hắn, ngay cả đầu đều chôn ở dưới áo bào của hắn. Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, vừa muốn hỏi, tiếng Đặng Huy cố ý đè thấp truyền vào, "Chậc chậc, Tống Mạch ngươi cũng thật biết hưởng thụ, ở nhà không muốn đủ, còn muốn ở trên xe bắt nạt mỹ nhân sao?"
Gã dùng quạt giấy khều rèm cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú rêu rao bu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân bị Tống Mạch ôm trong ngực. Bởi vì Tống Mạch ngồi xổm quay lưng về phía gã, nửa người trên của nữ nhân kia đều bị thân hình hắn che, chỉ có một đôi chân dài duỗi ra ngoài, dưới vạt áo bào màu xanh trúc lộ ra một đoạn qυầи ɭóŧ màu trắng, xuống phía dưới là đôi chân nhỏ đeo giày kia.
Đặng Huy kéo căng cổ họng. Làm sao từ trước đến giờ gã không biết, để cho nữ nhân mặc nam trang vào, khi làm chuyện đó, chỉ là nhìn thôi đã có một phen tư vị khác?
Thật sự là hâm mộ chết Tống Mạch rồi!
Tống Mạch lại hận không thể giết gã!
"Nếu biết ta bận rộn, sao ngươi còn không đi?" Hắn nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu lạnh như băng.
"Được được, ta đi, ta đi, chẳng qua ta khuyên ngươi kiềm chế một chút, đừng khiến cho ŧıểυ cô nương đi đường không nổi, truyền ra ngoài..."
"Cút!"
Cùng với tiếng rống giận không chút lưu tình của nam nhân, Đặng Huy lưu luyến thu lại quạt giấy, hạ rèm cửa sổ xuống, che đậy cảnh xuân bên trong.