Trước kia Tống gia cũng có nha hoàn, nhưng bởi vì tướng mạo của hai nam chủ nhân quá mức xuất chúng, đám nha hoàn không ai là không hao phí hết tâm tư trèo lên giường. Về mặt này Tống Mạch mặt lạnh lòng dạ cứng rắn, bọn nha hoàn không dám trêu chọc hắn, liền nhao nhao lao về phía Tống Lăng. Tống Lăng á? Thường xuyên bị đại ca nhốt ở nhà không cho ra khỏi cửa, vì thế chỉ cần dung mạo không có vấn đề, hắn đều vơ vào hết, ham muốn cái mới mẻ mà thôi, dần dà Tống gia trở thành nơi chướng khí mù mịt. Tống Mạch không chấp nhận được, trong cơn tức giận bán hết đám nha hoàn, chỉ chừa lại mấy thô sử bà tử, nữ đầu bếp lớn tuổi và tú nương.
Giờ Tống Lăng thành thân, Tống Mạch không muốn hà khắc với đệ muội nên mua thêm bốn nha hoàn dung mạo thường thường vào, hai đứa làm việc nặng, hai đứa hầu hạ Nhị nãi nãi ở hậu viện. Mặc dù như thế, hắn vẫn phải dặn dò trước với Tống Lăng, nếu như Tống Lăng dám nhúng chàm mấy đứa nha hoàn này, vậy hắn tuyệt đối không nương tay. Tống Lăng một lòng hướng về thiếu nữ xinh đẹp sắp vào cửa, tất nhiên không thèm để mấy nha hoàn kia vào mắt.
Sau khi Tống Lăng vén khăn voan hành lễ xong thì phải đi ra ngoài tiếp rượu với khách.
Trong phòng hỉ chỉ có hai nha hoàn hầu hạ Đường Hoan tháo trang sức rửa mặt chải đầu.
Sửa soạn xong hết rồi, Đường Hoan mệt mỏi nằm chết dí trên kháng, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trước bởi vì Hải Đường từng gặp Tống Lăng, lại không biết huynh đệ Tống Lăng là song sinh, làm hại nàng bởi vì quá vui mừng do có thể thuận lợi gả cho Tống Mạch mà quên suy nghĩ kỹ, cho rằng Tống Lăng là Tống Mạch, mơ mơ hồ hồ gả vào đây.
Vì sao cha Trình phải gạt nữ nhi chuyện này?
Vậy nhất định là huynh đệ Tống gia có vấn đề.
Ván đã đóng thuyền, truy cứu sai lầm của người Trình gia đã không còn ý nghĩa, điều quan trọng nhất bây giờ, vẫn là mau chóng thăm dò tình trạng thật sự của Tống gia.
Nàng nhìn về phía hai nha hoàn đứng bên cạnh.
Tướng mạo thường thường, dáng người thường thường. Mặt mày miễn cưỡng được cho thanh tú tên là Lập Xuân, khuôn mặt trắng nõn tên là Lập Hạ. Đây là tên hai người báo lên lúc vừa rồi quỳ lạy nàng, cũng không biết là ai đặt cho, Đường Hoan lười phí công suy nghĩ, nên chẳng thèm thay tên mới. Hai người nhìn lướt qua đều rất thành thật, chẳng qua là khi uống rượu giao bôi với Tống Lăng, đôi mắt sắc bén của Đường Hoan phát hiện Lập Xuân nhìn chằm chằm vào Tống Lăng, khi Tống Lăng rời đi, ánh mắt của nàng ta cũng đi ra theo cùng hắn.
Người có dã tâm, bình thường sẽ có vẻ thông minh, ít nhất thì chính các nàng cũng cho là như vậy.
Đường Hoan để Lập Hạ đi ra ngoài canh chừng, có người đến đây thì kêu một tiếng, sau đó gọi Lập Xuân vào, để ả ngồi lên ghế đẩu trước kháng rồi dịu dàng nói với ả: “Lập Xuân muội muội, ta thân nhỏ xương mềm, một đường xóc nảy này thật sự mệt muốn chết rồi, không thể không nằm ở trong này nghỉ một lát, em trăm ngàn đừng chê cười ta nhé.”
Thiếu nãi nãi nhà ai mà lại gọi nha hoàn thiếp thân là muội muội?
Quả nhiên là đồ nhà quê từ nông thôn ra!
Trong lòng Lập Xuân không vừa mắt Đường Hoan, ở ngoài mặt lại vội đứng dậy chối từ nói: “Nhị nãi nãi nói đùa, ngài là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ không dám xưng hô tỷ muội với ngài. Nhị nãi nãi thân thể quý giá, hôm nay lại bận rộn từ sáng sớm cho đến bây giờ, vẫn nên nghỉ ngơi một chút, mới vừa rồi khi Nhị gia đi vẫn còn lo lắng cho ngài đó, còn dặn dò chúng nô tỳ hầu hạ ngài thật tốt.”
Đường Hoan ngượng ngùng cúi đầu, được một lát lại bảo ả cứ ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Lúc ta ở nhà mẹ đẻ vẫn bận rộn thêu đồ cưới, đối với chuyện trong quý phủ chúng ta cũng không rõ ràng lắm, có thể làm phiền em nói cho ta một chút không? Chẳng hạn như nói chuyện quý phủ chúng ta có những ai, tính nết của Đại gia Nhị gia thế nào…”
Lập Xuân không nghĩ tới ngay cả những cái này mà nàng cũng không biết, tâm tư chuyển vòng vo.
Tính tình nhị nãi nãi mềm yếu, bây giờ giữ một mình ả ở lại nói chuyện, chẳng lẽ là tỏ ý tín trọng (= tin tưởng + coi trọng) ả? Ả nhân cơ hội này thành tâm phúc của Nhị nãi nãi, rồi từ từ nắm nàng ta trong tay, tương lai khiến cho nàng ta đề bạt ả hầu hạ Nhị gia, chẳng phải là một bước lên trời sao? Có mỹ nhân như Nhị nãi nãi ở bên cạnh, Nhị gia tất nhiên chướng mắt ả, nhưng Nhị nãi nãi vẫn có thời điểm không tiện hầu hạ, trong phủ tổng cộng chỉ có mấy nha hoàn, ả lại là nha hoàn xuất chúng nhất trong đó, Nhị gia không chọn ả thì chọn ai? Cho dù Nhị gia không có ý muốn kia, ả khuyến khích Nhị nãi nãi chủ động sắp xếp một chút không phải là xong sao? Khi vào phủ, Đại gia đã gõ mấy người ả, bảo các ả đừng có tâm tư khác, nhưng nếu là Nhị nãi nãi chủ động an bài, Đại gia cũng không trách được lên người ả.
Tức thì một năm một mười những gì ả biết đều kể ra hết.
Đường Hoan yên lặng nghe, chờ Lập Xuân nói xong, hỏi dò: “Ta loáng thoáng nghe nói Nhị gia…từng hại chết một cô nương, có thật vậy không?” Lập Xuân nói đều là tình huống bên ngoài của Tống gia, bây giờ Đường Hoan cần hiểu biết Tống Lăng nhiều hơn. Gã Tống Mạch này, mặc dù thân phận khác nhau tính tình cũng có chút khác biệt, nhưng tính hắn thế nào cũng vẫn xấp xỉ như cũ , ngược lại không cần hỏi nhiều.
Vợ chồng tân hôn, chung sống ngọt ngào, lại càng không có cơ hội cho nha hoàn leo lên trên.
Lập Xuân nhanh chóng nghiêng người sang, tiến đến bên tai Đường Hoan, nói ra chuyện Nhị gia ăn uống, chơi gái, đánh bạc lại giả mạo Đại gia chiếm đoạt thân thể cô nương nhà người ta… Nhị nãi nãi này trông cũng có vẻ trung thực, biết Nhị gia như vậy, chắc hẳn không sợ hãi thì cũng là căm hận Nhị gia? Nhị nãi nãi lạnh nhạt trước, Nhị gia mới mẻ qua đi, sớm muộn gì cũng sẽ lạnh nhạt theo.
“Chàng…sao chàng lại có thể…” Đường Hoan chợt ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, lã chã chực khóc.
Lập Xuân thấy nàng như vậy, trong lòng mừng rỡ, miệng lại giả vờ khuyên giải: “Nhị nãi nãi, ngài đừng có vội, sau khi Nhị gia bị Đại gia đánh đã thu liễm đi rất nhiều … Nhị nãi nãi, việc này Nhị gia đã dặn dò chúng nô tỳ không thể nói cho ngài, nô tỳ là không đành lòng thấy Nhị nãi nãi bị giấu giếm chẳng hay biết gì nên mới nói, ngài trăm ngàn lần đừng đi nói ra ngoài nhé, nếu không nô tỳ nhất định sẽ bị bán đi, cầu xin người …”
“Em yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không liên lụy đến em.” Đường Hoan vỗ vỗ tay ả, cúi đầu gạt lệ: “Được rồi, em đi ra ngoài với Lập Hạ đi, ta muốn yên tĩnh một mình một lát.”
“Được, chúng nô tỳ sẽ canh giữ ở bên ngoài, Nhị nãi nãi có gì sai bảo cứ truyền một tiếng. Nô tỳ đi trước.” Lập Xuân liếc nhìn nữ nhân ghé lên kháng bụm mặt khóc ròng, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, xoay người đi ra ngoài.
Đường Hoan nằm xuống một lần nữa, nhìn nóc nhà mà ngẩn người, cũng không biết nên trách sư phụ hay là mắng Tống Mạch. Theo lý thuyết chín giấc mộng xuân này đều là Tống Mạch làm, nhân vật bối cảnh bên trong cũng đều là Tống Mạch mộng ra, nhưng Đường Hoan lại cảm thấy, một nam nhân giang hồ lạnh lùng như vậy, làm sao có thể mộng mình thành thân phận đồ tể, nông phu thậm chí là sư phụ làm đèn như vậy? Nghĩ như thế nào, cũng đều như là sư phụ đang cố ý trêu cợt nàng.
hay là kết quả của Tống Mạch và sư phụ liên thủ?
Thế thì cũng hành người ta quá rồi!
Tống Lăng…
Trước khi hành lễ cùng Tống Lăng, nàng đã phát hiện ánh mắt Tống Lăng mê đắm nhìn nàng, không ngờ bên trong gã lại xấu xa bại hoại tới thế. Chính Đường Hoan cũng là một kẻ ác, nàng không cảm thấy Tống Lăng giả mạo đại ca ức hiếp nữ tử đàng hoàng có bao nhiêu không thể chấp nhận, nàng chỉ nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình. Bây giờ nàng là nương tử cưới hỏi đàng hoàng của Tống Lăng, Tống Lăng thì trời sinh phong lưu háo sắc, một lát nữa tới đây nhất định sẽ cầu hoan, nàng nên từ chối hắn như thế nào cho hợp tình hợp lý đây?
Ám sát một người đúng là phương pháp xử lý đơn giản nhất hơn nữa còn là một lần vất vả cả đời nhàn nhã, nhưng Tống Mạch là đại ca của Tống Lăng, không có lý do thích hợp, đừng nói là ám sát, chỉ sợ kể cả khi quan hệ của nàng với Tống Lăng trở nên căng thẳng, chắc hẳn Tống Mạch cũng sẽ cho là nàng có vấn đề, đến lúc đó thì càng khó tiếp cận hơn.
Thời gian chỉ có một tháng, vừa muốn tránh cho trượng phu đến quấy rầy, vừa muốn lúc trượng phu ở nhà quyến rũ đại bá…
Đường Hoan rất muốn chết!
Nhưng dù có đau đầu tới mức nào, nàng cũng phải nghĩ cách giải quyết.
Sắc trời ngày càng tối, thấm thoát đã hoàn toàn đen lại.
Tống Lăng được hai gã sai vặt đỡ đến cửa tân phòng, gã sai vặt không tiện đi vào trong, dặn dò hai nha hoàn tới đỡ Nhị gia rồi lui xuống.
“Nương tử, nương tử…”
Tống Lăng xiêu xiêu vẹo vẹo ngả vào trên người Lập Hạ, tay trái lộn xộn bị Lập Xuân nắm, hắn cố hé mắt nhìn sang, dưới ánh đèn mông lung chỉ nhìn thấy một khuôn mặt ửng hồng, đã nhiều ngày không chạm vào nữ nhân, hắn cười hì hì giơ tay lên sờ ả, trong miệng gọi lung tung.
Đã say đến mức không nhận rõ người.
Nhưng vẫn dễ nhìn như vậy…
Lập Xuân nắm tay Tống Lăng, vốn định cùng Lập Hạ dìu người đi vào, bây giờ nhìn nam nhân tuấn mỹ như vậy, nằm cạnh gần như vậy, ả lại luyến tiếc. Tay của Tống Lăng sờ lên mặt của ả, ả cũng không trốn, ngượng ngùng cúi đầu, trống ngực đập thình thịch, cảm thấy xung quanh dường như chỉ còn lại nam nhân này, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay làm cho cả người ả như nhũn ra kia thôi.
ở bên kia Lập Hạ một mình khiêng một đại nam nhân như Tống Lăng, đầu bị bả vai Tống Lăng che lại, vẫn chưa nhìn thấy tình hình bên cạnh, khẽ nhỏ giọng nói với Lập Xuân: “Ngươi đang làm gì vậy, mau đỡ với ta chứ, chúng ta mau mau dìu Nhị gia vào, đừng để Nhị nãi nãi sốt ruột chờ.”
Lập Xuân lúc này mới lấy lại tinh thần, né tránh bàn tay của Tống Lăng, cùng Lập Hạ dìu người đi vào.
Đường Hoan từ lúc nghe được tiếng động bên ngoài đã đi xuống kháng rồi. Khi ba người vào cửa, nàng không có tiến lên, mà là nắm chặt khăn trốn thật xa, bỏ mặc, để hai người dìu Tống Lăng lên trên kháng.
Bởi vì cuộc nói chuyện trước đó, Lập Xuân biết hẳn Nhị nãi nãi ghét bỏ Nhị gia sợ hãi Nhị gia thật rồi, Lập Hạ lại không biết, sau khi thu xếp xong cho Tống Lăng xoay người nhìn về phía Đường Hoan: “Nhị nãi nãi, hay là nô tỳ đến phòng bếp bưng một bát canh giải rượu tới?”
Đường Hoan hoang mang lo sợ khẽ gật đầu, để cho nàng đi.
Chờ Lập Hạ đi rồi, Đường Hoan khẽ liếc nam nhân trên kháng, dường như hắn đã ngủ say rồi, nàng vẫy tay gọi Lập Xuân tới gần, nắm tay ả xin giúp đỡ: “Lập Xuân muội muội, thực không dám giấu diếm, ta thật sự không thích Nhị gia, nếu không phải cha nương ta cố ý gạt ta, ta chắc chắn không gả tới đây. Bây giờ… bây giờ ta nên làm thế nào bây giờ, ta không muốn động phòng với Nhị gia, Lập Xuân em có cách nào không, mau giúp ta với!”
Lại còn căm hận Nhị gia đến mức không muốn chung phòng!
Lập Xuân thật sự phục đồ nhà quê đến từ nông thôn này rồi, ngay cả bậc nhân vật như Nhị gia cũng ghét bỏ, cũng không nhìn xem mình là cái thân phận gì, trừ một khuôn mặt xinh đẹp ra, nàng ta có chỗ nào xứng với Nhị gia? Đến ngay cả những thiên kim ŧıểυ thư bên ngoài kia, đều là cha mẹ quản ngại cho danh tiếng mới không dám gả tới, nếu như có thể tự mình làm chủ, thật ra có rất nhiều người trong lòng cũng muốn gả cho huynh đệ Tống gia đấy!
“Nhị nãi nãi, cái này sao được chứ, nếu ngài đã gả tới đây, vậy nên vui vẻ sống cùng Nhị gia, sao có thể…”
“Không, ta thà chết cũng không muốn chung phòng với hắn! Lập Xuân, ta van xin em, đêm nay em thay ta hầu hạ hắn đi, hắn cũng say đến như vậy rồi, nhất định sẽ không nhận ra được ai với ai, được không? Em yên tâm, ta sẽ không để em oan ức, chỉ cần em giúp ta lần này, sáng mai ta liền nói với Nhị gia để em làm di nương!” Đường Hoan nắm chặt tay ả, vội vàng cầu xin. Nếu nha hoàn này tâm cao, nàng sẽ thanh toàn cho ả một lần!
Lập Xuân nghe xong, trái tim “thình thịch” đập dồn dập; tựa như đương cơn đói bụng: người đói lả nằm mơ được ăn một bữa cơm no, bỗng một cái bánh lớn có nhân rơi vào trong ngực ả. Phản ứng đầu tiên của ả đương nhiên là đồng ý, bởi vì chỉ cần là được Nhị nãi nãi phân phó, chỉ cần thành người của Nhị gia, thân phận của ả ở Tống gia sẽ có bảo đảm, không giống cái loại nha đầu bò lên giường nếu bị phát hiện phải chịu trừng phạt!
Nhưng sáng mai Nhị gia tỉnh thì làm sao bây giờ? Việc này bị Đại gia biết thì làm sao bây giờ?
“Nhị nãi nãi, không được, bị Đại gia Nhị gia biết, nô tỳ sẽ không toàn mạng!” Lập Xuân liên tục lắc đầu, vờ như sắp quỳ xuống.
Đường Hoan vội kéo ả lại, ánh mắt bối rối đảo quanh trong phòng, chợt hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Không sợ, Lập Xuân, em giúp ta lần này, sau đó ta với em cùng nằm bên cạnh Nhị gia, rồi nói Nhị gia hứng thú quá mức, chê một mình ta hầu hạ không tận hứng, cũng thu nốt em. Như vậy là giấu diếm được Nhị gia rồi, sau đó ta sẽ thương lượng với Nhị gia, qua đợt này mới thông báo chuyện đã thu dùng em, khi đó dựa vào chuyện này đề em lên làm di nương, Đại gia cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, thế nào?”
Lập Xuân vừa hưng phấn vừa khẩn trương, “Nhị nãi nãi nói như vậy, quả thực không sơ hở tý nào… Nhưng Nhị nãi nãi, cho dù đêm nay nô tỳ giúp ngài, về sau Nhị gia muốn ngài, ngài cũng tránh không thoát mà?”
Đường Hoan cô đơn cúi đầu, “Cái này…cái này chờ buổi tối ta suy nghĩ lại cẩn thận, dù sao, bây giờ… bây giờ ta không chịu được hắn. Nếu… nếu sáng mai hắn chịu nghe ta tạm thời không nói chuyện thu dùng em cho Đại gia, chứng tỏ trong lòng hắn vẫn coi trọng ta, khi đó, ta… ta liền nhận vậy. May mắn, ta gặp được muội muội tốt là em, cùng lắm thì về sau em thay ta phần lớn hơn một chút, để cho cuộc sống của ta dễ dàng hơn. Muội muội tốt, có được không?”
“Nhị nãi nãi yên tâm, nô tỳ nhất định không phụ tấm lòng của ngài đối với nô tỳ!” Nếu không đồng ý, Lập Xuân cũng cảm thấy mình đúng là một đứa ngu, vậy mà lại buông tha cơ hội một bước lên trời này.
Đường Hoan vỗ vỗ tay ả, “Được, vậy em chờ ở đây, ta đi trước ứng phó với Nhị gia, một lát nữa tắt đèn sẽ đổi với em. Đến lúc đó em đừng lên tiếng, biết không?”
Lập Xuân liên tục gật đầu.
Đường Hoan do dự một lát, đi về phía mép kháng.
Tống Lăng ngửa mặt nằm trên kháng, sắc mặt ửng hồng. Đường Hoan cởi giày, ngồi xổm bên cạnh gã, khẽ liếc nhìn Lập Xuân, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của đối phương, nàng cắn cắn môi, giơ tay lau mồ hôi cho Tống Lăng, “Nhị gia, chàng uống nhiều rồi, Hải Đường lau mồ hôi giúp chàng nhé.”
Giọng nói của nàng mềm mại, Tống Lăng nghe xong vô cùng thoải mái, mơ mơ màng màng hé mắt, bóng người trước mắt từ từ rõ ràng, đúng là thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng hắn chỉ nhìn thoáng qua đã nhớ mãi không quên. Hắn nắm lấy tay nàng rồi theo đó nhào tới, đặt người ở dưới thân, cúi đầu hôn lên mặt Đường Hoan, “Nương tử, nương tử gấp muốn chết ta rồi!”
Nhìn khuôn mặt giống Tống Mạch như đúc này, trong lòng Đường Hoan cũng sắp rỉ máu rồi, nếu Tống Mạch cũng có thể nhiệt tình như vậy thì tốt biết bao!
Nói cho cùng thì vẫn là uống rượu say, sức lực của gã cũng không lớn, Đường Hoan dùng sức nhỏ bé giãy hai cái đã đẩy được người ra, miệng thì dịu dàng giải thích: “Nhị gia chàng đừng vội, thiếp hầu hạ chàng rửa mặt trước, một lát nữa chúng ta sẽ nghỉ ngơi, nếu không chàng uống nhiều rượu như vậy, buổi tối sẽ ngủ không ngon.”
Tống Lăng nhắm mắt lại, nắm một bàn tay của nàng thì thào: “Ngủ không được… Rất tốt, tướng công thương nàng cả đêm, bảo đảm nàng dục tiên dục tử…”
Đường Hoan không để ý đến gã, giơ tay cởi hỉ bào bên ngoài cho gã.
Tống Lăng từ từ ngủ mất.
Đường Hoan không nhịn được quan sát gương mặt gã.
Thật là kỳ lạ, khuôn mặt này rõ ràng giống Tống Mạch như đúc, nhưng vì sao nàng lại không có cảm giác động lòng vậy?
Chắc có lẽ thứ không chiếm được mới luôn là tốt nhất đây.
Tống Mạch lạnh lùng, Tống Mạch càng không muốn cho nàng, nàng lại càng muốn hắn. Tống Lăng cũng tuấn mỹ như thế, nhưng vì gã chủ động đưa lên nên nàng cũng chẳng có tâm tư gì với gã.
Đương nhiên, nếu là ở ngoài mộng, có một đôi huynh đệ song sinh cực phẩm như vậy, nàng nhất định sẽ hái cả hai luôn, tốt nhất là ba người cùng nhau điên loan đảo phượng.
Nhưng đây là ở trong mộng, nàng chỉ có thời gian một tháng, không có hơi đâu mà lãng phí tinh lực trên người “chỉ có thể nhìn mà không thể động vào” được.
Ở giấc mộng đồ tể, nàng dây dưa với Lâm Phái Chi, thứ nhất là vì khiêu khích Tống Mạch, thứ hai là vì Lâm Phái Chi là người phong lưu chứ không hạ lưu, chỉ cần không cho hắn, cho dù trêu chọc hắn đến mức nào, Lâm Phái Chi cũng sẽ không ép buộc nữ nhân. Nhưng Tống Lăng này thì khác hẳn, gã chính là sắc quỷ từ đầu đến đuôi, chỉ nghĩ tới mình, không cần biết cảm thụ của nữ nhân. Nàng không dây dưa với hắn, Tống Lăng vẫn có thể ép buộc nàng, nếu nàng còn chủ động lả lơi quyến rũ gã cuối cùng lại không cho gã, Tống Lăng vô cùng có khả năng thẹn quá hóa giận càng thêm điên cuồng.
Nàng là tới để thu phục Tống Mạch, không phải đến để điên cuồng với Tống Lăng.
Nàng tuy háo sắc, nhưng cũng biết phân biệt phái trái nặng nhẹ. Đứng trước sinh tử, ở trong giấc mộng này người nàng muốn chỉ có thể là Tống Mạch.
Cho nên, mặc dù dáng dấp Tống Lăng và Tống Mạch giống nhau như đúc, ở trong mắt Đường Hoan, gã cũng chỉ là một phiền toái gây trở ngại nàng và Tống Mạch nên việc, khi cần thiết, giết cũng không quá đáng.
Lột Tống Lăng đến khi chỉ còn lại trung y, Đường Hoan run lẩy bẩy đi xuống dưới, trốn đến bên cạnh Lập Xuân tìm kiếm an ủi. Một lát sau, Lập Hạ bưng canh giải rượu tới, Đường Hoan để cho nàng về trước, chỉ chừa lại một mình Lập Xuân ở trong này hầu hạ. Hai nha hoàn vốn cũng là thay phiên nhau trực đêm, Lập Hạ không nghi ngờ gì, đi thẳng về phòng hạ nhân.
Đường Hoan hắt canh giải rượu vào trong chậu hoa, tắt đèn trong nội thất, lòng mang cảm kích để Lập Xuân ở trong phòng, khiến ả “ủy khuất” một đêm.
Lập Xuân lấy thái độ thay tỷ muội đỡ một đao tiếp nhận, chờ Đường Hoan đi rồi, ả kích động cởi xiêm y, bò vào ổ chăn của Tống Lăng.
Rất nhanh, trong bóng tối liền truyền đến tiếng động.
Đường Hoan nằm một đầu cách xa nội thất kia, yên lặng nghe một lát liền giữ nguyên áo đi ngủ.
~
Tối hôm qua Tống Mạch ngủ rất ngon. Nhị đệ cuối cùng cũng lập gia đình, đệ muội lại là nữ tử tốt dịu dàng hiền lành, hắn dường như có loại cảm giác, sau khi nhị đệ cầu được ước thấy, hẳn là sẽ dần dần trở nên hiểu chuyện, vui vẻ theo hắn học xử lý chuyện làm ăn.
Tân nương buổi sáng phải kính trà, hắn thay cha mẹ giao đồ gia truyền truyền cho con dâu của Tống gia cho nàng.
Thay một bộ áo dài xanh lá trúc, Tống Mạch thần thanh khí sảng đi ra phòng khách, chờ nhị đệ, đệ muội tới đây kính trà.
Ngồi được một lát mới phát hiện mình tới quá sớm rồi, Tống Mạch lắc đầu bật cười, đứng dậy, khoanh tay đứng trước một bộ tranh chữ của danh gia thưởng thức, phân tích.
Không lâu sau, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng vang sàn sạt, tựa như tiếng làn váy lướt trên nền đất.
Tống Mạch nghi ngờ quay đầu nhìn lại.
Lại nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp đứng dưới gốc cây Hải Đường ngày xưa, đệ muội mới của hắn, một thân hỉ phục đỏ thẫm đi đến. Tóc mai tán loạn hai má trắng bệch, ánh mắt trống rỗng nhìn hắn.
Một dự cảm không tốt bât chợt hiện ra.
Tống Mạch cố gắng trấn định lại, cố gắng không để mình nhíu mày dọa đến đối phương, “Đệ muội, muội..sao muội vẫn mặc bộ trang phục này? Nhị đệ đâu, sao không đến cùng muội?” Ánh mắt rơi trên mặt đất nằm giữa hai người.
Đường Hoan vừa sải bước vào cửa, nghe hắn hỏi như vậy, nàng “bụp” một tiếng quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Tống Mạch, không nói lời nào, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Sắc mặt Tống Mạch xanh mét, không cần hỏi, cũng biết nhị đệ lại gây họa rồi!
“Đệ muội, muội…”
Hắn muốn bảo nàng yên tâm, bây giờ hắn sẽ lập tức đi qua dạy dỗ nhị đệ, nhưng Đường Hoan đúng lúc ngắt lời hắn, vén tóc mái tộn xộn trên trán lộ ra vết máu bầm lên, vừa khóc vừa uất ức lên án: “Đại ca, huynh nhìn thấy chưa? Đây là hôm kia khi ta biết phu quân thực sự là người như thế nào, thà chết cũng không lấy người phu quân đã lăng nhăng đủ kiểu bên ngoài, nhưng mà ta không chết được. Nửa đêm tỉnh lại, bởi vì thấy cha ta quỳ gối van xin ta gả tới đây, van xin ta cho bọn họ một con đường sống, ta cũng không hạ nổi quyết tâm chết lần thứ hai, nên mới gả. Khi đó ta tự nói với mình, phu quân bởi vì gặp mặt một lần đã thú ta, có lẽ chàng là thật lòng với ta, sẽ vì ta mà bỏ đi thói quen trước đây. Nhưng mà, nhưng mà ta tuyệt đối không nghĩ tới chàng vậy mà…”
Nàng khóc không thành tiếng, khẽ cúi đầu, cũng không lấy khăn che đi, chỉ cắn môi không cho tiếng mình khóc quá lớn.
Tống Mạch từng thấy nữ nhân khóc, trước kia khi bán nha hoàn, cũng có mấy nha hoàn quỳ xuống van xin hắn, van xin nhị đệ, nhưng mấy nha hoàn đó là loại người nào? Bây giờ người ở trước mặt hắn khóc đến đau lòng muốn chết lại là loại người nào? Nàng là Nhị nãi nãi Tống gia cưới hỏi đàng hoàng, là nữ nhân tốt hắn tự mình xem tướng cho nhị đệ!
Nàng là ghét bỏ danh tiếng của nhị đệ nên mới chạy tới tìm hắn khóc lóc kể lể, hay là nhị đệ lại làm cái chuyện người người oán trách gì?
Tống Mạch trợn mắt lên, chịu đựng lửa giận bốc lên từ lồng ngực, chờ nàng nói hết lời: “Đệ muội, trước kia nhị đệ phạm sai lầm, lúc ấy ta đã phạt nó rồi, bây giờ không có cách nào nói cái gì nữa. Nhưng khi nó quyết định thú muội, đã thề với ta sẽ hối cải để làm người mới, cho nên ta mới mặt dày tới nhà muội cầu thân. Đệ muội, ta làm đại ca, thật tình hy vọng hai người các ngươi sống tốt, nó nếu là phạm sai lầm nhỏ, đại ca khẩn cầu muội bao dung cho nó nhiều hơn, kiên nhẫn khuyên nó, cho nó thời gian từ từ sửa đổi. Nhưng, nếu như nhị đệ nó làm ra chuyện vô liêm sỉ gì, đệ muội cứ việc nói cho ta biết, ta thay muội làm chủ!”
Đường Hoan lắc đầu, “Đại ca, ta không có oán giận nguyện vọng của huynh, từ một khắc ta quyết định gả tới, ta đã muốn hầu hạ phu quân thật tốt, chàng phạm sai lầm thì ta khuyên chàng, cố gắng cho cuộc sống trôi qua thật tốt. Chỉ là, đại ca, huynh, huynh biết không, phu quân tối hôm qua…vậy mà thừa dịp ta đi sang phòng bên cạnh, làm việc vệ sinh, thu dùng Lập Xuân… Đêm động phòng hoa chúc, hắn vậy mà, ngủ cùng Lập Xuân cả đêm…”
Nói xong lời cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hai tay che mặt hu hu khóc rống.
Tống Mạch khiếp sợ không nói nên lời, ngay sau đó, như cơn gió xông ra ngoài.
Phòng chính hậu viện, Lập Xuân ở trong ngực nam nhân từ từ tỉnh lại. Trước mặt là khuôn mặt tuấn mỹ của Nhị gia, nghĩ đến tối hôm qua nam nhân này liên tiếp muốn ả ba lượt, bây giờ nhấc chân nơi đó đều phát đau, trên mặt ả liền nóng gay gắt.
Thật khó mà tưởng tượng, nhân vật tựa như thần tiên vậy, bây giờ cũng là của ả rồi.
Đúng rồi, Nhị nãi nãi đâu?
Trong lòng chợt hoảng sợ, Lập Xuân lặng lẽ bò ra khỏi chăn, bắt lấy cái yếm bị nam nhân ném sang một bên mặc lên người. Ai ngờ vừa mặc xong quần áo lót, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng Lập Hạ kinh hô, cùng với tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó, rèm cửa bị hất ra, một nam nhân lệ khí đầy người xông vào.
“Đại, Đại gia…”
Lập Xuân sợ tới mức quên cả hành động.
Mắt thấy mới là thật, Tống Mạch tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, hắn hiểu nhị đệ nhà mình, dù vô liêm sỉ cũng không ngốc đến mức kiều thê không chạm mà lại chạm vào một nha đầu bình thường, nhất định là nha đầu này thừa dịp nhị đệ say rượu quyến rũ nó!
“Tiện. Nhân!”
Nam nhân tức giận cất mấy bước đã đến trước kháng, kéo cánh tay Lập Xuân một cái ném người ra xa cả trượng.
Tiếng đầu đập xuống đất, tiếng nữ nhân kêu gào thảm thiết, cuối cùng cũng đánh thức Tống Lăng trong giấc ngủ say.
Gã vươn tay muốn dụi mắt, cổ tay lại bị người nắm lấy, ngay sau đó cũng ném xuống đất. Tống Lăng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì đã xảy ra, trên lưng đã bị người mạnh mẽ đập mấy quyền, giọng nói đại ca truyền vào trong tai: “Ngươi, đồ vô liêm sỉ, là ngươi nói muốn cải tà quy chính nên ta mới cưới người ta là một cô nương tốt đẹp về cho ngươi, ngươi xem xem, hiện tại ngươi đối xử với nàng như vậy, ngươi bảo ta đi ra ngoài gặp người thế nào? Thể diện Tống gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!”
“Đại ca, đại ca đừng đánh, rốt cuộc là đệ làm cái gì chứ!” Sau khi Tống Lăng bị đánh mấy cái xem như đã tỉnh hẳn, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, vất vả lắm mới né được đòn của Tống Mạch, vội lủi tới cửa, lớn tiếng kêu gào. Gã cũng tức giận, nếu gã làm chuyện gì sai, đại ca đánh gã gã cũng không tức giận, nhưng bây giờ là ngày đầu tiên tân hôn, đại ca lại phát điên cái gì?
Tống Mạch chỉ vào một nha hoàn đã hôn mê trên mặt đất, đang chuẩn bị mắng, thoáng thấy làn váy đỏ xuất hiện ngoài cửa, không khỏi tắt tiếng.
Tống Lăng theo ánh mắt của hắn nhìn sang, vừa thấy nương tử xinh đẹp của mình, trong lòng đắc ý khôn tả, “Hải Đường, vừa sáng sớm nàng đã đi đâu … sao nàng lại khóc, nàng…”
Đường Hoan thầm cười thằng ngu, trên mặt lại lộ vẻ đau lòng: “Phu quân, nếu như chàng không hài lòng về ta, có thể hưu ta, thật sự không cần vũ nhục ta như vậy đâu.”
Tống Lăng há to miệng, nhìn hỉ phục trên người nàng, lại nhìn Lập Xuân bên kia chỉ mặc áo lót trên người xanh tím lẫn lộn, cuối cùng cũng hiểu được, tiến lên hung hăng đá một cước về phía ngực Lập Xuân: “Dám hãm hại ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Lập Xuân có chán sống hay không, chỉ có mình ả biết, nhưng một cước này của Tống Lăng, ả bị đá cho đến khi miệng phun ra máu tươi, ngã trên mặt đất co quắp hai cái, đến tiếng giải thích cũng không kịp phát ra, đã đi đời nhà ma thật rồi.