Phía dưới được bàn tay nhỏ bé nắm lấy, Tống Mạch do dự không biết có nên buông tay ra không.
Hắn nâng cánh tay cao lên, đặt ở sau cổ nàng, bàn tay còn đang nắm lấy dây yếm, còn chưa kịp thắt.
Nếu lúc này buông ra, cái yếm sẽ rơi xuống, không buông, nàng lại động tiếp. Có phải hắn đã hiểu lầm cái gì không? Dù sao tư thế như vậy, thật sự quá mức thân thiết.
Đáng tiếc hắn đang bịt mắt, không thể kiểm chứng xem nàng có bịt mắt thật không, cũng không thể phán đoán lúc nào nên buông tay.
Nàng nói trên người có chút tê dại, cần hắn chống đỡ trong chốc lát, Tống Mạch liền cứng ngắc chờ nàng hoàn toàn khôi phục.
Chợt, tay nàng đặt lên ngang hông hắn, cả người Tống Mạch căng thẳng, ngay sau đó nàng giống như mất hết sức lực, vừa rời khỏi vai hắn đã ngã nhào vào ngực hắn. Trán của nàng đụng vào cổ hắn, càng khiến hắn ngửi thấy rõ ràng hương thơm nữ nhi. Ngực nàng dán chặt vào ngực hắn, hắn cảm giác được hai đỉnh mềm mại không cam lòng mà chỉa lại vào ngực hắn. Cuối cùng đã đốt sạch phần lý trí vốn cũng không còn nhiều lắm của hắn, chính là động tác tay nàng vô tình làm ra.
Nàng thế nhưng vừa nắm nơi đó vừa động đậy hai cái, vậy hỏi hắn làm sao chịu được!
Tống Mạch theo bản năng cúi xuống, bất chấp dây yếm dây lưng gì đó, mà đẩy nàng xuống.
Đường Hoan vẫn nhìn hắn, thấy hắn nâng tay đây bả vai nàng, nàng làm bộ như muốn đứng dậy, khó khăn hướng ngực về phía Tống Mạch, trong miệng vừa thẹn vừa xấu hổ nói: “Tống thí chủ, ta, ta không cố ý, ta thật sự không biết đó là…a, áo của ta rơi mất rồi…”
Giọng nói của nàng, ngay tại lúc bàn tay to dán lên ngực, đã lập tức im bặt.
Xúc cảm khác thường hoàn toàn bất đồng với dự cảm khiến Tống Mạch nháy mắt cứng đờ.
Lửa dục không hề nhen nhóm mà vẫn dấy lên khắp cơ thể, mãnh liệt dâng cao, trong cơ thể tựa hồ ẩn giấu một con mãnh thú, rít gào muốn thoát khỏi lồng giam, cả người Tống Mạch như bị lửa đốt, cháy đến mức khiến hắn mặt đỏ tai hồng, đầu óc trống rỗng, nhưng lại quên mất thu tay lại.
Làm sao có thể chạm vào nàng…
Hắn không nghĩ sẽ chạm vào.
Hắn không muốn nghĩ tới nàng sẽ nghĩ thế nào về hắn?
“Ta…”Tống Mạch run run muốn rút tay về.
Vẻ dày vò nhẫn nhịn của hắn đều không lọt qua mắt Đường Hoan. Hô hấp kịch liệ như vậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt như vậy, còn có bộ phận đang dựng đứng lên dưới quần hắn, nói rõ cho nàng biết người đàn ông này đã sắp nóng bỏng mất. Nếu nàng buông tha cơ hội này, về sau tốt nhất đừng hái hoa nữa.
Nàng cởi ra cái yếm vốn đã hững hờ treo trước ngực, treo nó ở bên hông, sau đó đè lại bàn tay vốn định rời đi của Tống Mạch, lơ đãng làm bộ ấn tay hắn nhào nặn ngực mình, rồi bổ nhào xuống đầu vai hắn, ghé vào cổ hắn, thổi khí bên tai hắn, ngượng ngừng bày tỏ cõi lòng mình: “Tống thí chủ, mạng của ta là do chàng cứu, người của ta cũng là của chàng, chàng muốn, sẽ được thôi, ta, ta nguyện ý theo chàng.” Nói xong đôi môi đỏ mọng không ngừng dán lên sườn mặt hắn.
“Người, ta không có…”
Tống Mạch muốn giải thích rằng hắn không có tâm tư đó, nàng lại ôm cổ hắn níu xuống. Hắn quỳ, nếu là tình huống bình thường, một ŧıểυ nữ nhân tuyệt đối không có khả năng níu ngã hắn nhưng hiện giờ, trong đầu hắn chỉ còn lại một chút lí trí mỏng manh, xung quanh đều là lửa nóng hừng hực, thân thể hắn không chịu khống chế, đè nàng xuống.
“Tống thí chủ, chàng đã cứu mạng của ta, ta nguyện ý tặng bản thân mình cho chàng.”
Đang dán ở sau lưng hắn, Đường Hoan ngẩng đầu lên, ôm cổ hắn mềm mại thốt lên, sau đó không để hắn có cơ hội nói chuyện, nhân lúc hắn còn đang khiếp sợ đến há miệng mà hấp dẫn hắn liếʍ môi hắn, hai chân đã từ lúc hắn đè xuống mà thuận thế ngoắc lấy thắt lưng hắn.
Tống Mạch giãy dụa muốn đứng lên nhưng bởi vì trước mắt hắn bị mảnh vải bịt kín, chìm trong bóng đêm, tay hắn lại không cẩn thận chạm vào nàng.
Đường Hoan không ngừng khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn, đồng thời vận dụng kỹ xảo ưỡn ngực xoay thắt lưng, dùng hai đỉnh mềm mại của nàng cọ xát vào hắn. Quần áo mùa hè mỏng manh, cho dù cách bởi quần áo của hai người, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của hắn.
Nam nhân này, dù là tướng mạo hay dáng người, đều là cực phẩm.
Đường Hoan rất vừa lòng với con mắt của mình.
Tuy bởi vì lơ là mà lần đầu tiên ra tay thiếu chút thì chết nhưng ngẫm lại, ở trong mộng có thể hái hắn đến chín lần, hơn nữa trêu đùa hắn còn thú vị như vậy, coi như là có được có mất. Nếu là hắn ngoài đời, lạnh lùng khó tiếp cận, võ công thì cao, dù nàng có trổ hết tài năng ra, người ta vẫn một kiếm là có thể cho nàng đi toi. Nhưng ở trong mộng, hắn thật sự rất giống một người canh rừng, thành thật đáng yêu.
Nàng ngậm lấy môi hắn, thưởng thức hương vị của hắn.
Trong tai truyền đến tiếng nước ái muội, cùng với tiếng rêи ɾỉ liêu nhân phát ra từ cổ họng nàng, thân thể Tống Mạch dần dần không nghe theo sai bảo nữa.
Dưới thân là một cơ thể nữ nhi xinh đẹp, trong miệng là cái lưỡi thơm tho mềm mại của nàng, dụ hoặc mãnh liệt như vậy khiến Tống Mạch không khỏi siết chặt thắt lưng nàng, ngốc nghếch đáp lại nàng.
Tống Mạch đã quên nàng là ai, cũng quên mình là ai. Hắn chỉ biết, hắn là một nam nhân, mà nữ nhân dưới thân nói với hắn, nàng nguyện ý cho hắn. Hắn chỉ biết, hắn đang cháy hừng hực rất khó chịu mà hôn nữ nhân dưới thân khiến hắn vừa khó chịu lại vừa thoải mái.
Hắn cảm thấy mình điên rồi, nhưng lại cam tâm tình nguyện điên.
Hắn bắt đầu thô bạo phản công.
Môi Đường Hoan bị hắn cắn đến đau đớn nhưng khi Tống Mạch vội vàng hấp tấp cắn lên cần cổ mềm
mại của nàng thì đau đớn kia lại dẫn theo một chút thoải mái. Huống hồ, một người nam nhân lúc trước còn lạnh lùng giết nàng nay lại bị nàng quyến rũ đến mức khiến hắn nhiệt tình như lửa đòi lấy nàng, trong lòng nàng liền dâng lên một cảm giác kiêu ngạo đắc ý khó có thể miêu tả. Sư phụ nói đúng, nam nhân đều là đồ dối trá, mặc kệ ban ngày đứng đắn bao nhiêu, đến buổi tối đều bộc lộ mặt hạ lưu của mình.
Nàng muốn khiến cho nam nhân lạnh lùng như Tống Mạch bởi vì nàng mà biến thành một kẻ lưu manh.
Nhìn xem, hắn đang chôn ở ngực nàng vui sướиɠ đến thế nào. Chỉ sợ chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, khi bản năng hạ lưu của hắn thức dậy, hắn có thể làm ra hành động như vậy?
Chịu đựng những động tác thô bạo của hắn mang đến chút khó chịu, hai tay Đường Hoan len vào mái tóc hắn, ngâm nga ra tiếng.
Tiếng rêи ɾỉ mị hoặc của nữ nhân bên dưới khiến thân thể hắn càng thúc giục đến phát cuồng. Tống Mạch cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, không để ý tới bên hông nàng còn có cái yếm vòng qua, hai tay hắn lột quần nàng xuống.
Cho đến khi hắn chạm vào dây quần hắn tự tay thắt vào.
Động tác của Tống Mạch chợt ngừng lại.
Hắn đã mặc quần cho nàng? Vì sao hắn lại mặc quần cho một nữ nhân?
Sau đó, chuyện phía trước tựa như một gáo nước lạnh, giết chết nóng bức trong cơ thể hắn.
Hắn nhớ ra rồi, nàng là một ŧıểυ ni cô, hắn cứu nàng.
Chỉ vì hiểu lầm mà nàng tưởng hắn muốn nàng.
Nhưng làm sao có thể?
Tống Mạch hắn làm sao có thể muốn một ŧıểυ ni cô lấy thân báo đáp?
Tống Mạnh đứng vụt dậy, quay lưng về phía Đường Hoàn, vừa thắt lại đai lưng vừa xin lỗi, giọng nói trẫm khàn dần dần khôi phục bình tĩnh: “ŧıểυ sư phụ, Tống mỗ nhất thời mê loạn, đã mạo phạm. Tống mỗ cứu người không phải mong hồi báo, lúc trước có thể nói Tống mỗ có ân với người nhưng vừa rồi Tống mỗ làm ra cử chỉ cầm thú, chuyện giữa người và ta đã thanh toán xong, ŧıểυ sư phụ không cần cảm kích Tống mỗ nữa. Sư muội người ở ngay phía đông khu rừng, đi khoảng trăm bước nữa sẽ thấy. Sắc trời đã tối muộn, Tống mỗ cáo từ, ŧıểυ sư phụ cũng mau thu thập chỉnh tề, tìm sư muội người rồi quay về am đi.”
Nói xong, hắn tiến lên trước hai ba bước nhặt áo của mình lên, cho đến khi cả người biến mất trong cánh rừng phía trước cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn một lần.
Không có tiếng bước chân, bên tai chỉ còn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.
Đường Hoan nằm dài trên đất, nhìn bầu trời cao cao phía trên đến ngẩn ngơ.
Rõ ràng đã quyến rũ thành công, vì sao Tống Mạch lại đột ngột bước đi? Rốt cuộc đã làm sai chỗ nào? Nếu lòng đã kiên định không gần nữ sắc vậy ngay từ đầu hắn đã không bị dao động rồi chứ?
Không đúng, nhất định có cái gì đó đã khơi dậy lý trí của hắn.
Đường Hoan bắt chéo chân, vô ý thức lắc lư, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng vừa rồi.
Nhưng dù đã suy nghĩ rất lâu cũng không phát hiện ra một chút manh mối nào.
Nàng tin thủ đoạn của mình tuyệt không có vấn đề, nhất định là Tống Mạch đã phát sinh ra biến cố.
…không phải chứ, chẳng lẽ hắn muốn đi ŧıểυ?
Đường Hoan ngồi dậy, càng nghĩ càng cảm thấy nguyên nhân này thực sự rất có khả năng.
Nàng còn nhớ rõ, có một lần sư phụ đi hái hoa, đang sắp thành chuyện tốt rồi, tên vương gia mặt lạnh kia lại đỏ mặt nói muốn đi ŧıểυ, sư phụ mỉm cười cho hắn rời đi. Kết quả tên vương gia kia trên đường đi ŧıểυ đã tỉnh táo lại, chẳng những không đáp lại lời ước hẹn mà còn phái ám vệ bao vây tẩm điện.
Nhưng mà hắn rõ ràng đã xem thường bản lãnh của sư phụ, cuối cùng sư phụ vẫn có thể trói hết tất cả ám vệ, trước mặt tất cả bọn họ cưỡi lên tên vương gia xưa nay rất coi trọng mặt mũi này, nữ trên nam dưới, còn sử dụng thêm cả dụng cụ đặc biệt mà sư phụ nghĩ ra nữa.
Bởi vậy có thể thấy được, cho dù chỉ là một việc nhỏ rất ngắn thôi cũng có thể trở thành cơ hội cho nam nhân tỉnh táo lại, đặc biệt là đối với loại nam nhân thượng hạng khó đối phó.
Thật sự là xúi quẩy, không thể tận dụng thời cơ tốt này.
Đường Hoan ảo não nhảy lên, mặc lại xiêm y, sửa sang thỏa đáng sau đó đi tìm Minh Tâm.
Minh Tâm đã sớm tỉnh lại, Đường Hoan lấy cớ vì muốn không bị mọi người nghi ngờ trong sạch, khuyên nàng nói dối, nói nàng không cẩn thận té ngã vì vậy mới làm chậm trễ thời gian.
Minh Tâm hoang mang lo sợ, đường nhiên Đường Hoan nói cái gì thì là cái ấy.
Hai người dìu đỡ nhau, thất tha thất thểu trở về am Ngọc Tuyền.
Lúc này bóng đêm ngập tràn, trong am tối đen, không có lấy một chút đèn đuốc.
Đường Hoan đã sắp chết đói, hỏi Minh Tâm phòng bếp ở nơi nào, chuẩn bị tìm chút gì đó ăn.
“Minh Tuệ, chúng ta tìm sư phụ bẩm báo trước đi, sau khi tới chỗ sư phụ rồi, chúng ta mới có thể ăn chút gì đó.” Minh Tâm khiếp sợ thốt lên.
Giống như có cảm ứng, căn phòng phía trước đột nhiên sáng lên.
Chính là phòng ở của Tĩnh Từ sư thái, sư phụ mới của Đường Hoan.
Đường Hoan đành phải cùng Minh Tâm đi phục mệnh.
Tĩnh Từ sư thái tuổi chừng bốn mươi, gò má cao gầy, thoạt nhìn kiểu gì cũng không ra chút thiện tâm nào. Bà nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, một tay khoát lên đầu gối, một tay chuyển Phật châu, chậm chạp nói: “Hai người các ngươi đi cả một ngày, được bố thí bao nhiêu?”
Đường Hoan không nói gì.
Minh Tâm liếc nàng một cái sau đó cúi đầu, lắp bắp: “Sư phụ, con với Minh Tâm chỉ, chỉ hóa được hai cái bánh bao, đã biến thành cơm trưa ăn, ăn rồi. Đến bây giờ chúng con vẫn còn chưa ăn cơm chiều.”
Ngón tay Tĩnh Từ sư thái vẫn không ngừng di chuyển, trầm mặc một lát lại hỏi: “Vậy vì sao nhóm các ngươi lại về muộn như vậy?”
Lúc này Đường Hoan cướp lời: “Sư phụ, không hóa được cái gì, con với Minh Tâm đã nghĩ nên sớm quay trở về giúp sư phụ làm việc, niệm thêm nhiều kinh nhưng Minh Tâm đói đến hoa mắt, lúc lên núi không cẩn thận ngã xuống…Người xem, trán muội ấy đã rách đến chảy máu.”
Minh Tâm phối hợp ngẩng đầu.
Rốt cuộc Tĩnh Từ sư thái cũng mở mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó lại tiếp tục nhắm mắt, thản nhiên nói: “Chúng ta ở trong am, cho hai người các ngươi ra ngoài hóa duyên ít nhất cũng đã được cái gì đó, những người khác đều nói ta đã quá nuông chiều các ngươi, để các người lười biếng, còn biết mưu mẹo. Vi sư đương nhiên biết các ngươi tốt, chỉ là do ăn nói vụng về. Nhưng vì chặn miệng các nàng, nên vẫn đành tiến hành một khiển trách nhỏ. Minh Tâm, trên người ngươi có thương tích, đến Phật đường quỳ một đêm là được. Minh Tuệ, ngươi quỳ cùng với Minh Tâm. Mười ngày sau đó, nước trong am chúng ta sẽ đều do ngươi gánh, nhớ là phải dậy sớm, không được làm hỏng việc. Được rồi, các ngươi đi đi.”
Đường Hoan không thể tin nhìn bà già trước mắt: “Sư phụ…”
Minh Tâm chạy nhanh tới che miệng nàng sau đó đẩy nàng ra ngoài: “Minh Tuệ, sư phụ ghét nhất là tranh cãi với chúng ta, tỷ nhẫn nhịn một chút đi, nếu để sư phụ tức giận, sợ là sẽ phạt tỷ nhiều thêm. Tỷ yên tâm, sáng mai muội sẽ đi gánh nước cùng tỷ, trước hừng đông nhất định có thể gánh giúp tỷ được mấy thùng.”
Nàng còn chưa nói hết, nàng vừa nói Đường Hoan liền nhớ ra…
Am Ngọc Tuyền có bốn cái lu lớn, mỗi cái lu đều cần 7,8 thùng nước mới có thể đầy…