Khi còn nhỏ, sau hai năm đọc sách hắn liền đi theo phụ thân học giết heo, mài dao xẻ thịt, giúp đỡ phụ thân. Tới khi trưởng thành, phụ mẫu lần lượt mất đi, hắn dựa vào tay nghề tổ truyền một mình sống tiếp. Bởi vì tính cách trầm lặng nên hắn không giỏi việc giao tiếp. Vì vậy, hắn không hề biết gì về chuyện tình của tài tử giai nhân trong sách, cũng không biết cái gì gọi là thề non hẹn biển.
Hiểu biết của hắn đối với tình yêu nam nữ, chỉ gói gọn trong những vở kịch trên sân khấu phụ thân đưa hắn đi xem thủa nhỏ.
Phụ thân là một người thô lỗ, ông thường chọc giận mẫu thân, ví như khi ăn cháo sẽ phát ra tiếng húp sụp soạp, trước khi ngủ thì quên rửa chân, mỗi khi đó, mẫu thân đều sẽ trách mắng phụ thân. Lúc tâm trạng phụ thân tốt người nhất định sẽ cười haha ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng khó chịu thì sẽ quát lại mẫu thân, rồi sau đó hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ. Nhưng Tống Mạch vẫn nhớ rất rõ, mẫu thân tức giận thì tức giận, tới khi phụ thân phải ra ngoài, đồ đạc mang theo mẫu thân đã sớm chuẩn bị sẵn, đồ ăn thì phụ thân thích ăn cái gì bà sẽ làm cái đó, sẽ không bởi vì tức giận mà không quan tâm tới phụ thân.
Có lần Tống Mạch đi ra ngoài cùng với phụ thân, gặp cảnh hai phu thê nhà kia cãi nhau, người vợ kia vừa mắng chồng mình không nên uống rượu, vừa vỗ lưng cho nam nhân đó. Phụ thân nhìn thấy cảnh đó, cười nói với hắn bảo: trong lòng nữ nhân có con hay không, đối với con có tốt hay không, đừng nghe miệng nàng nói, mà hãy xem nàng làm thế nào. Có một số nữ nhân nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ, cũng có một số người miệng nói ra lời đẹp như hoa nhưng một việc nhỏ cũng không chịu làm vì con, còn dặn hắn sau này tìm vợ đừng chỉ nhìn vào khuôn mặt của nữ nhân mà hãy coi trọng tính tình của người ấy.
Trước kia, Thủy Tiên cũng luôn miệng nói thích hắn, Tống Mạch nhận định nàng là một người xấu, không đáng để tâm, cho tới buổi trưa hôm đó, khi nàng mang hai đĩa thức ăn chay lại, Tống Mạch mới thật sự tin rằng nàng đối với hắn là có lòng, mặc kệ được bao nhiêu.
Nhưng vở kịch trên sân khấu dạy cho hắn một điều, nữ nhân tốt không thờ hai phu, nữ nhân nên thủ trinh vì nam nhân, gặp cảnh bị người xấu khi nhục, thà rằng chết cũng không nguyện sống mà chịu nhục.
Trước đây Thủy Tiên liếc mắt đưa tình cùng với người khác, hắn đương nhiên xếp nàng vào hàng nữ nhân hư hỏng, cho tới khi nàng đem một thân trong sạch của mình cho hắn, hắn mới biết được những hành động kia cũng chỉ do nàng bất đắc dĩ, mới cảm nhận được cái gian khổ của một quả phụ như nàng.
Rồi tới hôm nay, nàng nhảy xuống ở ngay trước mắt hắn chỉ bởi vì nàng bị Lâm Phái Chi nhìn thấy ngực. Khi nhảy xuống, nàng còn hét lên nói cho hắn biết, nàng yêu hắn.
Nàng là một nữ nhân tốt, là một nữ nhân không thể nào tốt hơn. Nàng thích hắn như vậy, chẳng màng hắn tổn thương, chẳng màng chết vì hắn.
Trên đời này sẽ không có ai đối với hắn tốt hơn Thủy Tiên, nhưng trước đó hắn đã đối xử thế nào với nàng?
Mắng nàng, đe dọa nàng, cho dù động lòng rồi cũng e ngại mặt mũi mà không chịu hòa nhã với nàng…
“Thủy Tiên!”
Hắn chạy vội đến bờ hồ, hướng về mặt hồ rộng lớn thét gọi tên nàng.
Không có ai trả lời hắn, chỉ có tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống mặt hồ.
Tống Mạch cởi ngay nɠɵạı sam vướng bận, hắn muốn nhảy xuống tìm nàng. Hồ nước sâu như vậy, có lẽ nàng sẽ không phải gặp chuyện không may.
Lâm Phái Chi sẽ không đời nào nhảy cả, thấy gã vậy bèn túm tay hắn lại nói: “Ta sẽ đến hạ du tìm xem, nhỡ đâu nàng bị trôi về phía dưới. Tống Mạch, ta với nàng ấy là ngươi tình ta nguyện, vừa rồi chẳng qua chỉ là diễn thêm trò cho phong phú, ta căn bản không hề biết nàng lại để tâm tới ngươi như thế, lại càng không biết nàng đang đùa giỡn trò gì, hôm nay cho dù nàng gặp chuyện không may, cũng không liên quan gì tới ta, ngươi…”
“Cút!”
Quay đầu lại cho gã đó một nắm đấm thật mạnh, Tống Mạch nhảy bùm xuống hồ, nhanh chóng lặn xuống dưới. Tốt nhất là nàng không nên có việc gì, nếu nàng gặp chuyện không may, hắn sẽ khiến Lâm Phái Chi đền mạng!
Lâm Phái Chi lau máu dính trên khóe miệng, thầm nghĩ thật xúi quẩy, sau đó chạy về phía hạ du.
Việc xảy ra cho tới bây giờ, gã xem như đã hết hy vọng với Thủy Tiên, bất kể trước đó nàng đối với gã thật thật giả giả, trêu đùa cũng được, lợi dụng cũng không sao, nhưng giờ nàng chơi lớn như vậy, cho dù nàng có còn sống, gã cũng không nguyện dây dưa với nàng nữa. Sớm biết nàng lại kiên cường khí khái như vậy, cho dù nàng có mỹ mạo tới đâu, gã cũng sẽ không quyến rũ nàng. Nếu chẳng may nàng chết…
Việc này chỉ có một mình Tống Mạch biết, không có bằng chứng, lấy thế lực của Lâm gia, Lâm Phái Chi cũng không sợ Tống Mạch tố cáo gã với quan phủ.
Giờ gã hỗ trợ tìm người là vì một chút lương tâm. Nhưng nếu hơn nữa, ví như tới biệt viện gọi người lại đây giúp thì gã không làm được. Vô duyên vô cớ, vì sao gã lại phải nhiệt tình giúp đỡ như vậy? Việc này nháo cho lớn vào rồi rơi vào tai trưởng bối, gã đừng có hy vọng tiêu dao như bây giờ.
Mặt trời dần xuống núi, sơn cốc trở nên mịt mờ.
Lâm Phái Chi thở hồng hộc chạy tới, vừa đúng lúc trông thấy Tống Mạch nổi lên trên hít thở bèn hỏi: “Tống Mạch, ngươi tìm được rồi sao? Ta đã tới hạ du xem qua, không có ai, nhất định nàng còn ở trong hồ.”
Tống Mạch nghe được tiếng của gã đó bèn ngừng lại, thấy gã bảo không tìm được người lại lập tức lặn xuống dưới.
Nhìn thác nước cuồn cuộn đổ xuống mặt hồ tung bọt trắng xóa, lại nhìn hồ nước càng về xa lại càng bình lặng, Lâm Phái Chi bất đắc dĩ thở dài. Từ khi nàng nhảy xuống cho đến giờ cũng đã gần tới một ngày, nếu nàng còn ở trong hồ, chắc chắn đã chết rồi.
Lâm Phái Chi không muốn vì một người chết mà kéo mình vào nên vội vàng rời đi, suốt đêm chạy về phủ thành.
Một người đi rồi, một người lại lặn xuống đáy hồ tìm người, bên bờ hồ không còn một bóng người.
Trên cành cây cổ thụ cách ven hồ mấy trượng, Đường Hoan khẽ mỉm cười. Nhân lúc sắc trời càng ngày càng tối, nàng thừa dịp Tống Mạch lặn xuống mà nhẹ nhàng đi ra chỗ hồ nước bắt với cửa sông, lặn vào trong nước. Chờ tới khi cả người đã ướt đẫm, nàng lại lên bờ lần nữa, nửa người nằm trên bãi sông, bên phải là một tảng đá lớn cản nàng trôi xuống, từ eo xuống dưới đều chìm trong nước, vờ hôn mê.
Dưới nước đã không thể nào nhìn rõ.
Tống Mạch không thể không trở lên trên.
Xung quanh đều đã tối mịt, bên tai chỉ có tiếng nước ào ào.
Cảm giác lành lạnh từ từ theo hồ nước tràn vào trong cơ thể, lạnh tới đáy lòng.
Nhìn xung quanh mờ tối, Tống Mạch chợt cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, giống như từ nay về sau trên đời chỉ còn lại có mình hắn.
Vì sao ư?
Hắn vừa mới cảm nhận được tư vị nàng thích hắn mà hắn cũng thích nàng, còn chưa kịp cảm nhận kỹ, tất cả còn chưa bền vững, nàng đã…
Thủy Tiên, rốt cuộc là nàng đã chìm ở dưới đáy hồ nơi ta không thể nhìn thấy hay nàng bị dòng nước cuốn đi rồi?
Không sao cả, không nhìn thấy đáy hồ, ta sẽ đốt đuốc, ta sẽ đi dọc theo bờ sông, cho dù cái tìm được là thi thể của nàng, ta cũng sẽ đem nàng về rồi lấy nàng. Không cần chờ tới kiếp sau, kiếp này ta sẽ lấy nàng.
Nhanh chóng bơi tới bên bờ, không màng thay y phục khô ráo, Tống Mạch nhìn xung quanh, muốn tìm xem gần đó có cái gì có thể nhóm lửa không.
Ánh mắt dứng lại ở nơi giao với cửa sông, chợt dừng lại.
Nơi đó có người!
Tim thình thịch đập loạn, Tống Mạch chạy nhanh tới.
Bên bờ sông bị xói mòn, mái tóc dài của người ấy đều bị gạt hết ra phía sau dập dềnh theo dòng nước, lộ ra cánh tay tuyết trắng cùng hai gò má tái nhợt, đó chính là người hắn đang vất vả tìm kiếm!
“Thủy Tiên!”
Giống như sống lại một lần nữa, Tống Mạch vội vàng bế nàng lên bờ. Từ nhỏ lớn lên ở bên sông, hắn biết làm sao để cứu người ngạt nước, không hề cố kị việc nàng chỉ còn một cái yếm ướt đấm, bàn tay to cứ thế ấn lên, ý định ép nước trong bụng nàng ra.
Trong bụng Đường Hoan căn bản chẳng có tí nước nào!
Bị hắn ấn mạnh như vậy, thiếu chút nữa nàng đã hộc máu!
Vì không muốn bị nam nhân này ấn chết nên nàng kịp thời khụ khụ hai tiếng, từ từ tỉnh dậy. Chỉ có điều, nàng còn chưa kịp mở to mắt, còn chưa kịp nhìn thấy rõ người đâu, cả người đã bị đôi cánh tay cứng rắn như sắt kéo mạnh vào trong lòng. Hắn ôm gấp gáp như vậy, bả vai Đường Hoan bị hắn ép đến đau đớn nhưng nàng không hề lên tiếng, cứ yên lặng nghe hắn gọi nàng một câu lại một câu, nghe giọng của hắn dần chuyển sang nghẹn ngào.
Đường Hoan cố chịu đựng, nhịn được một lát, rốt cuộc không nhịn nổi.
Trên người nàng rất ấm ướt, trên người hắn cũng ẩm ướt, ôm như vậy chẳng thoải mái chút nào cả! Hơn nữa gió trong sơn cốc rất to, giờ mới là tháng ba, xiêm y thì ẩm ướt mà trúng phải gió thì lạnh lắm chứ!
Nàng không nhịn được mà run rẩy.
“Lạnh à? Nàng chờ một lát, ta lấy xiêm y cho nàng!” Tống Mạch sợ nàng lạnh, bình ổn cảm xúc, định buông nàng ra.
Đường Hoan ôm eo hắn không buông tay, chôn trong lòng hắn, dường như không thể tin được: “Tống Mạch, ta, ta không chết sao?”
Tống Mạch ôm nàng càng chặt, cúi đầu, tay phải dán lên mặt nàng, lau đi nước trên mặt nàng, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: “Không có, nàng không chết, nàng vẫn còn sống khỏe mạnh. Thủy Tiên, từ nay về sau, nàng chính là người của ta, trở về ta sẽ lập tức lấy nàng, nhưng nàng phải đồng ý với ta, sau này không được làm chuyện ngốc nghếch thế này, biết chưa?”
“Nhưng mà Lâm Thiếu gia đã làm vậy với ta…”
“Ta không màng, cho dù là hắn chạm vào ngực nàng, hắn phá hư nàng, ta cũng không màng.”
Tống Mạch nhìn vào mắt nàng, sau đó lại vén những sợi tóc ướt đẫm của nàng, tiếp tục hứa hẹn: “Thủy Tiên, sau này chúng ta sống bên nhau, ta nuôi nàng, sẽ không bao giờ để nàng phải xuất đầu lộ diện nữa. Nàng yên tâm, ngọc bội nàng làm hỏng của Lâm thiếu gia, ta sẽ đền hộ nàng, trong nhà ta còn có 340 lượng bạc tiết kiệm được, ta sẽ bán nhà đi, chúng ta chuyển về thôn ở.”
Đường Hoan òa khóc nức nở, ôm chặt cổ hắn, “Đủ rồi, có những lời này của chàng là đủ rồi! Tống Mạch, ta không cần chàng đền giúp ta, trước đây chàng không cần ta, trong tay ta lại không có nhiều bạc như vậy, vì muốn sống yên, ta không thể không đồng ý với hắn. Giờ chàng nguyện ý lấy ta, ta sẽ bán Mai gia đền lại cho hắn, không cần chàng đưa tiền.”
Nàng khóc to như một đứa trẻ, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập thỏa mãn và vui sướиɠ, tâm trạng Tống Mạch cũng thoải mái theo, hắn vỗ về lưng nàng: “Như vậy cũng được, nàng cứ chuyển thẳng tới chỗ ta. Còn nha hoàn bà vυ" chỗ nàng…”
“Không cần các nàng, ta sẽ đưa lại khế ước bán thân cho các nàng ấy, để các nàng ấy đi, hai người chúng ta sống bên nhau, người bên ngoài ai cũng đừng mong xen vào!” Đường Hoan bá đa͙σ quấn quýt hắn, dường như nàng sợ đám nha hoàn sẽ cướp hắn đi vậy.
Thấy nàng lộ ra bản tính ương nhạnh, Tống Mạch không khỏi buồn cười, tay dùng thêm lực, ôm nàng càng chặt, “Được rồi, trời đã tối, ta để nàng mặc nɠɵạı sam của ta trước sau đó chúng ta tạm thời tìm một chỗ nghỉ đêm, ngày mai lại về.”
Đường Hoan ngoan ngoãn ngả vào trong ngực hắn, “Ừm, đều nghe theo chàng.”
Thấy nàng toàn tâm toàn ý ỉ lại vào hắn như vậy, Tống Mạch chợt cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.
~
[Không sao cả, không nhìn thấy đáy hồ, ta sẽ đốt đuốc, ta sẽ đi dọc theo bờ sông, cho dù cái tìm được là thi thể của nàng, ta cũng sẽ đem nàng về rồi lấy nàng. Không cần chờ tới kiếp sau, kiếp này ta sẽ lấy nàng.]
Nương vào ánh trăng sáng đầy trời, Tống Mạch nhanh chóng tìm được một sơn động khá nông, đặt nàng ở đó, hắn đi ra ngoài ôm một đống lá khô phủ lên mặt đất, rồi lại đi ra ngoài tìm cành cây khô dựng ở cửa động, vất vả một lúc cũng nhóm được lửa. Quay đầu lại đã thấy nàng mặc áo của hắn nằm trên lớp lá cây, mặt nàng quay về phía cửa động, một tay giữ chặt áo, trông chẳng khác nào con tằm, chỉ lộ ra cái đầu cùng bàn chân trắng nõn bên dưới.
Xiêm y của nàng còn đang phơi khô bên ngoài, bên trong nàng không mặc cái gì. Mà hắn thì nɠɵạı trừ phía dưới có mặc quần, còn bên trên cũng là ngực trần.
Tống Mạch tự giác ngồi ở gần cửa động, quay lưng về phía nàng nói chuyện: “Nàng nhất định là đói bụng lắm phải không? Tiếc là trời tối rồi, không thể làm mấy món ăn đơn giản, ngay cả xuống nước bắt cá cũng không được.”
Đường Hoan mỉm cười nhìn hắn, “Không đói, ở cùng một chỗ với chàng, chỉ nhìn chàng thôi đã thấy no rồi.”
Đây xem như nàng đang đùa giỡn hắn sao?
Mặt Tống Mạch nóng lên, không tiếp lời.
Trước đó hắn quá vui vẻ, cái gì cũng chẳng màng, thể hiện hết nỗi lòng trước mặt nàng. Hắn không hối hận về điều đó nhưng bây giờ hai người ở chung một chỗ, hắn cảm thấy có chút không quen. Giống như chuyện hai người vốn xung khắc như nước với lửa đột nhiên ở bên nhau, sự việc xảy ra quá nhanh, khiến hắn chưa kịp thích ứng.
Vậy mà hết lần này tới lần khác nàng đều da mặt dày, hắn tức giận mắng nàng, hắn lạnh mặt đối diện với nàng, tâm sự của nàng cũng biết được nhưng cuối cùng cũng không thể chống cự.
Ánh lửa hắt lên mặt hắn, tuấn mỹ vô song.
Đường Hoan si mê nhìn hắn, “Tống Mạch, chàng có lạnh không?”
Tống Mạch lắc đầu, nghi hoặc hỏi nàng: “Nàng lạnh à? Để ta đi lấy thêm cành cây, đốt lửa to thêm.”
Đường Hoan vội gọi hắn lại: “Không cần, Tống Mạch, ta chỉ hơi lạnh nhưng lại rất sợ hãi, cảm thấy nơi này quá âm trầm. Tống Mạch, chàng lại đây, nằm bên cạnh ta, ta muốn nằm cạnh chàng ngủ.”
“Ta…”
“Chàng làm sao cơ?” Đường Hoan liếc xéo hắn một cái sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn: “Chàng đừng nghĩ nhiều, chàng cứ mặc xiêm y vào ôm ta là được. Chàng yên tâm, chuyện đó đau như vậy, ta mới không muốn trêu chọc chàng đâu, chàng có cầu ta ta cũng không đồng ý đâu.”
Mặt Tống Mạch đỏ rực, “Ta không nghĩ đến cái kia, nàng đừng hiểu lầm!”
Đường Hoan quay đầu nhìn hắn, rất hoài nghi: “Nếu không nghĩ, vậy chàng vì sao lại chột dạ không dám ôm ta? Tống Mạch, là chính mồm chàng nói muốn lấy ta. Giờ ta đã là người của chàng rồi, vì sao ngay cả ôm ta chàng cũng sợ hãi rụt rè?”
Ánh mắt của nàng quá mức khiêu khích, máu nóng trong người Tống Mạch bị kích lên. Hắn nghĩ nếu hắn tiếp tục rụt rè như vậy, về sau chẳng phải sẽ luôn bị nàng trêu chọc đùa giỡn? Nàng là một nữ nhân, là nữ nhân của hắn, vì sao hắn phải e dè nàng? Mà phải ngược lại, là nàng e dè hắn mới đúng chứ?
Nghĩ tới đây, hắn bình tĩnh quay mặt sang, cúi người nằm xuống, quay cái đầu không thành thật của nàng đi rồi ôm nàng từ phía sau, mạnh mẽ trấn định nói: “Sao ta lại không dám ôm nàng? Được rồi, mau ngủ đi, đã mệt mỏi cả một ngày rồi.”
Đường Hoan làm sao có thể thành thật ngoan ngoãn ngủ được?
Nàng nắm góc áo lại ngửa người ra, ngửa đầu nhìn hắn: “Tống Mạch, chàng nằm trên lá cây như vậy, chắc là không thoải mái lắm phải không?”
Tống Mạch nhắm mắt lại, ôm nàng không dám cử động: “Không sao, ta da dày thịt béo, không sợ.”
“Nhưng lòng ta rất đau. Hay là như vậy, chúng ta cùng nhau nằm trên áo đi.” Đường Hoan vươn tay giữ chặt hắn, sau đó lăn sang bên cạnh một vòng, áo sam bên ngoài dải xuống, nàng biến nó thành đệm lót, rồi dịch sang bên cạnh nhường chỗ mình vừa nằm cho Tống Mạch, “Được rồi, chàng mau nằm lên trên đi.”
Tống Mạch không nhúc nhích: “Thủy Tiên, đừng, đừng như vậy.”
Tuy đã nhắm mắt lại, nhưng hắn biết nàng đã làm gì, càng biết rằng nàng đang trần truồng nằm bên cạnh hắn. Nàng quyến rũ hắn ư? Không phải, hắn đã đồng ý lấy nàng, nàng không cần thiết phải quyến rũ hắn, huồng hồ trước đó nàng cũng nói sợ đau không muốn làm. Như vậy nàng chỉ đơn giản là thương hắn. Trong lòng Tống Mạch rất ấm áp, nhưng hắn không thể nằm lên, hắn sợ mình không nhịn được, vừa rồi chỉ bế nàng trong chốc lát, chỉ một suy nghĩ nàng đang trần truồng hiện ra, phía dưới của hắn đã giơ lên, bị hắn dùng chân che giấu.
“Đừng như thế nào cơ?”
Hắn không tới, Đường Hoan chủ động vươn ra, đẩy hắn nằm lên, nàng nhanh chóng ghé vào trên người hắn, hai chân len vào hai chân hắn, mặt dán vào ngực hắn, thở khẽ khàng: “Tống Mạch, người chàng thật nóng, nằm sát bên cạnh vô cùng thoải mái.”
“Thủy Tiên…”
“Ừm, ta đây.” Đường Hoan ngẩng đầu, cọ cọ lên trên, cố ý ngắt lời hắn, đầu ngả trên vai hắn, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa má hắn: “Tống Mạch, có phải chàng lại muốn mắng ta là dâm phụ không? Ta thực sự rất thích dán vào chàng như vậy. Chàng biết không, từ sau khi thích chàng, mỗi đêm ta đều tưởng tượng nếu được chàng ôm chặt vào lòng sẽ có cảm giác gì, thật sự là mỗi đêm đều mong muốn. Giờ chàng là nam nhân của ta, ta như vậy là quang minh chính đại, chàng không được mắng ta, không được mắng ta khó nghe như trước nữa.”
Nàng đáng thương như vậy. Nhớ tới những lời hắn từng mắng nàng, Tống Mạch vô cùng tự trách, hắn không nhịn được vươn tay ra ôm nàng, “Không mắng, sẽ không bao giờ mắng nữa.”
Đường Hoan mỉm cười hôn hắn một cái, Tống Mạch muốn nàng quay đầu sang bên cạnh, Đường Hoan không chịu, ngồi dậy, giữ chặt mặt hắn bức hắn đối diện với mình, “Chàng mở mắt ra, ta muốn nói với chàng một chuyện.”
Giọng nói của nàng rất mềm mại, ngọt ngào, Tống Mạch không nhịn được nghe lời. Mắt vừa mở đã đối diện với con ngươi đen trong suốt của nàng, ánh lửa lập lòe hắt lên má nàng, tựa như tình ý ngọt ngào đang sôi trào lên.
Đây là nữ nhân của hắn.
Tựa như không tồn tại chút khẩn trương lo lắng nào, Tống Mạch nhìn nàng, hỏi lại: “Muốn nói gì?” Tay ôm lấy eo nàng, vô cùng thân thiết.
Đường Hoan thưởng cho hắn một ánh mắt dịu dàng yêu thương, “Tống Mạch, biết vì sao ta lại thích chàng như vậy không?”
Tống Mạch nghiêm túc nhìn lại nàng, “Vì sao?” Hắn thật sự muốn biết lí do.
Đường Hoan khẽ cười, đứng thẳng dậy rồi lại từ từ ngồi lên đùi hắn, tay kéo hắn ngồi dậy, bàn tay nhỏ khẽ lướt qua cánh tay hắn, cuối cùng dừng lại trước ngực hắn: “Tống Mạch, có một lần chàng tới hậu viện giết heo, ta đã nhìn trộm chàng. Chàng xem, cánh tay chàng cường tráng như vậy, bả vai cũng rộng lớn như vậy, lồng ngực rắn chắc như vậy, lúc ấy ta đã nghĩ, nam nhân này cao lớn cường tráng thế này, nhất định chàng có thể bảo vệ ta, có phải không?”
Vốn đối mặt với nàng đã nổi lên dục niệm, giờ lại đối mặt với lí do thẳng thắn bộc trực của nàng, Tống Mạch ôm nàng vào lòng, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của nàng, “Được, sau này ta nhất định sẽ che chở cho nàng, sẽ không để ai ức hiếp nàng nữa.”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Hơn nữa, bình thường chàng không hề gần nữ sắc, ta lại càng thích chàng, thích đến nỗi mặt dày đi tìm chàng, bị chàng mắng, bị chàng đuổi, ta oan ức cố ý chọc giận chàng, sau đó chàng càng thêm tức giận không muốn nhìn thấy ta, chàng không biết lúc đó trong lòng ta khó chịu biết bao nhiêu!” Đường Hoan cắn lên bờ vai hắn, nước mắt tuôn rơi.
Tống Mạch cực kì hối hận, “Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng cắn đi, cắn đến khi nào trút hết giận mới thôi.”
“Ta cũng muốn nhưng ta lại không nỡ làm thế với chàng.”
Đường Hoan ngẩng đầu, trong mắt lập ló ánh nước, vô cùng đáng thương nhìn hắn: “Tống Mạch, lần đó ta hôn chàng, chàng không tình nguyện. Giờ ta muốn chàng hôn ta, cam tâm tình nguyện.”
Hô hấp Tống Mạch nhất thời loạn lên, “Ta…”
Đường Hoan nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.
Tống Mạch cực kì đau lòng, không chút nghĩ ngợi, bắt đầu dán môi lên.
Hắn không hề biết cách hôn, chỉ biết dán môi nàng không nhúc nhích. Đường Hoan ôm chặt cổ hắn, tốt bụng dạy hắn, dạy hắn làm thế nào mυ"ŧ lấy cánh môi đối phương, làm thế nào dùng đầu lưỡi mơn trớn đối phương, làm thế nào len đầu lưỡi vào dụ dỗ đối phương tìm bắt, dây dưa lẫn nhau. Tống Mạch học rất nhanh, nhanh tới mức khiến nàng giật mình, bàn tay to giữ chặt gáy nàng khiến nàng không còn đường chạy trốn, hôn nàng tới khi nàng không tài nào thở được nữa.
Tới khi hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, Đường Hoan chỉ biết ngã vào trong lòng hắn, thở hổn hển chẳng khác nào một con cá bị tách ra khỏi mặt nước. Hắn muốn rời đi, nàng lại cố sức nâng cánh tay hắn lên, ấn đầu hắn ý bảo hắn hãy hôn lên cổ nàng, rồi lại bảo hắn tiếp tục đi xuống, “Tống Mạch, hôn ta đi, ta muốn chàng hôn nơi này, xóa sạch dấu vết của hắn đi…”
Tống Mạch làm theo mong muốn của nàng.
Nhớ tới tình cảnh nàng bị Lâm Phái Chi đè trên tảng đá, hắn hôn cắn chẳng khác nào mãnh thú, giống như muốn ăn nàng sạch sẽ, ăn đến no bụng, làm cho người bên ngoài chẳng thể nào mơ ước.
“Nhẹ chút nhẹ chút…ưm, chính là thế này, đúng là nơi đó, mυ"ŧ mạnh một chút…”
Đường Hoan tựa vào ngực hắn, bàn tay to của hắn đỡ sau lưng nàng, đầu ngửa ra sau, ưỡn bộ ngực căng đầy lên, mặc nam nhân này bữa bãi tàn sát trái phải, chỉ khi nào hắn làm nàng đau quá mức nàng mới ngọt ngào chỉ bảo hắn.
Một người bị đè xuống nằm trên tấm đệm áo, một người phủ lên trên. Càng hôn hắn lại càng muốn nhiều thêm, tới khi Đường Hoan đẩy hắn nằm xuống, Tống Mạch cũng không có lấy nửa điểm chối từ, chỉ ôm chặt lấy nàng, “Có phải sẽ làm nàng đau không?”
Đây là dịu dàng quan tâm trước nay hắn chưa từng có.
Trong lòng Đường Hoan chợt dâng lên cảm giác trìu mến, thở gấp nói với hắn: “Chàng đừng động, để ta từ từ đón nhận chàng, chờ tới khi ta nói có thể, chàng mới được động, có được không?”
“Được.” Thanh âm Tống Mạch khàn khàn, không nghĩ tới cảm giác bên dưới, cắn vành tai nàng.
Đường Hoan thoải mái quay đầu sang bên cạnh, do dự tiến tới, cẩn thận ngồi xuống.
Không phải là lần đầu tiên, lại có màn mở đầu rất dài từ trước, bên trong nàng đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón hắn, chỉ sau một chút ngắn ngủi khó chịu, Đường Hoan không nhịn được nhanh hơn, trong miệng ngâm nga thành tiếng.
Không cần hỏi cũng biết là nàng đang rất thoải mái.
Tống Mạch không cần băn khoăn nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to cầm lấy chân nàng, chỉ trong chốc lát đã áp nàng nằm xuống dưới, hắn quỳ gối trước người nàng, tách hai chân nàng ra, vội vàng tiến vào.
Lửa nóng bùng lên, cả hai quấn quýt cùng một chỗ.
Trên vách động, bóng dáng cả hai lồng vào nhau cử động mãnh liệt, biến hóa các loại tư thế, nóng rực giống như muốn so cùng với ngọn lửa ngoài cửa động. ngọn lửa bị khiêu khích, càng cháy càng to, phát ra tiếng lách tách nhưng cũng không thể nào so với tiếng thở dốc yêu kiều liên tục không ngừng trong sơn động được.
Hình bóng trên vách động tựa như khiêu khích, ngọn lửa không cam lòng. Nó không cam lòng càng cháy càng vượng. Cho tới khi củi gỗ ngày càng ít, tro tàn ngày càng nhiều, ngọn lửa ngày càng suy yếu, bóng dáng trên vách động ngày càng bị bóng tối dần dần nuốt chửng hết, ngọn lửa mới cảm thấy mỹ mãn mà phát ra một tiếng tách nhỏ, hóa thành từng đợt khói mỏng, đồng quy vu tận cùng cái bóng trên vách động.
Vì thế, ánh trăng không thể nào chiếu vào trong sơn động, chỉ còn đôi nam nữ phát ra tiếng vang ái muội.
Đường Hoan cảm nhận được ánh sáng trắng, nàng giống như trước đây muốn đâm cho hắn một nhát cuối cùng, nói cho hắn biết chẳng qua nàng chỉ đang dối gạt hắn mà thôi. Cũng không biết nói làm sao vì lần này Tống Mạch hung mãnh khác thường. Nàng bị hắn đè chặt xuống, bị hắn bắt phải thừa nhận hắn từ đằng sau, không đẩy được hắn, vừa mới phát ra một tiếng đã bị một cú thúc sâu của hắn phá vỡ.
“Tống…A…”
Đường Hoan không cam lòng, nàng không cam lòng để yên cho Tống Mạch cứ thể hưởng thụ tư vị giao hòa ngọt ngào cùng với nữ nhân. Cơ thể hắn khiến nàng thoải mái không cách nào khống chế được, dù sao việc này cũng là đôi bên cùng có lợi, hắn mạnh mẽ, nàng mới có thể hưởng thụ càng nhiều, nhưng nàng muốn khiến cho lòng hắn khó chịu, muốn ngay tại thời khắc cuối cùng cho hắn biết tình yêu của hắn chẳng qua chỉ là một trò đùa.
“Tống, ta…ta muốn…”
Nàng cắn răng không cho phép bản thân hưởng ứng, muốn để hắn lật nàng lại, để nàng dễ dàng nói thẳng vào mặt hắn, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn.
“Nàng muốn, ta sẽ cho nàng!”
Tống Mạch lại hiểu lầm ý của nàng, bàn tay to ghìm chặt eo nhỏ của nàng, mạnh mẽ đâm vào, đâm đến nơi sâu nhất, đem tình yêu ngập tràn của mình bằng một phương thức khác giao hết cho nàng, thuận tiện đưa nàng lên cao triều.
“Ngươi…”
Đường Hoan muốn mắng hắn là đồ chết tiệt, đáng tiếc chùm sáng trắng đã không cho nàng cơ hội, khi nàng còn chưa kịp thở đã phủ lên nàng.
Tống Mạch, ngươi là đồ chết tiệt…
Nàng còn chưa từ bỏ ý định chửi bới, cho dù chính nàng cũng không nghe được lời mình nói.