Trong đám người theo đuổi Thủy Tiên, Lâm Phái Chi không nghi ngờ gì chính là người xuất sắc nhất.
Luận thân phận, hắn là thiếu gia nhà quan tri phủ, hiện giờ đang phụng mệnh về quê sửa lại tổ trạch. Luận dung mạo, cả trấn Thất Kiều to như vậy, nɠɵạı trừ gã đồ tể lạnh lùng kia, chỉ sợ không ai có thể so với hắn. Tống Mạch đẹp là đẹp mặt, bình thường lúc nào cũng một thân xiêm y bằng vải thô, khó tránh khỏi thiếu vài phần phong thái. Lâm Phái Chi lại là hoa phục cẩm y, phong lưu phóng khoáng. Lúc vừa đến hắn còn rất năng nổ trêu hoa ghẹo nguyệt, đã nhanh chóng đoạt đi không biết bao nhiêu trái tim của các cô nương rồi.
Còn có dạng khuê tú nào mà Lâm Phái Chi hắn chưa thấy qua đâu?
So với mấy vị ŧıểυ thư bề ngoài thì làm ra vẻ đoan trang còn trong lòng đã ngầm cho phép, hắn còn thích Thủy Tiên hơn. Tựa như hoa tường vi có gai, nở rộ kiều diễm ở đầu tường hấp dẫn ngươi, khi ngươi tới gần, nàng lại lấy những cái gai sắc nhọn trên người mình đâm ngươi, không cho ngươi tới gần nàng.
Đêm đó đúng là Lâm Phái Chi có uống nhiều hơn mấy chén, nhưng mà hắn không hề say, chỉ là cố ý chuốc rượu cho Thủy Tiên, sau đó vờ say rượu ôm mỹ nhân cùng **. Ở trong mắt Lâm Phái Chi, một quả phụ như Thủy Tiên lại thích mời hắn vào nhà, đây rõ ràng chính là ám chỉ. Cho nên khi Thủy Tiên chợt liều mạng giãy dụa phản kháng, hắn sinh ra cảm giác phẫn nộ buồn bực vì bị đùa cợt, cảm thấy nữ nhân này đúng là không hiểu phong tình nên định cưỡng bức nàng một lần rồi sau này sẽ hoàn toàn buông bỏ …
Sau lại chợt xảy ra biến cố khiến hắn không thể không mất hứng mà đi về.
Thực ra đối với chuyện lên giường, Lâm Phái Chi vẫn thích đôi bên cùng tình nguyện hơn, cũng không muốn ép buộc nữ nhân. Mới đầu Thủy Tiên từ chối, sau lại chào đón khiến hắn mừng rỡ mắt đưa mày liếc với nàng, hưởng thụ tình cảm đặc biệt của nữ nhân. Sau đó Thủy Tiên lại bất ngờ phản kháng khiến hứng thú của Lâm Phái Chi đối với nàng cũng không còn được như xưa nữa. Nghe nói nàng bị thương, hắn cũng chẳng để tâm đến chuyện đó. Hôm nay ra ngoài làm việc, trùng hợp thấy cảnh Thủy Tiên ầm ĩ với gã đồ tể. Lâm Phái Chi đứng ở trong đám người, nhìn từ xa, không biết vì sao hắn lại cảm thấy Thủy Tiên so với trước kia còn mạnh mẽ, to gan và quyến rũ hơn nhiều.
Hắn cũng càng muốn nàng hơn.
Hắn dùng cặp mắt hoa đào mà hiếm nữ nhân nào có thể cự tuyệt kia nhìn về phía nàng, giọng nói dịu dàng, giống như tình nhân nỉ non bên tai: “Thủy Tiên, đêm đó ta quá gấp gáp, lại say rượu … Được rồi, ta không cầu xin nàng tha thứ cho ta ngay lập tức, chỉ xin nàng cho ta thêm một cơ hội nữa, để ta bồi tội với nàng, được không?”
Tay nàng mịn màng xinh xắn, Lâm Phái Chi nhìn xem xung quanh sau đó đặt tay nàng vào lòng bàn tay trái của hắn.
Giấu xuống dưới bàn, tay phải hắn đặt lên, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, khi thì gãi nhẹ lòng bàn tay, khi lại xảo quyệt vờn quanh đầu ngón tay.
Đường Hoan tựa vào tường, mắt đẹp khẽ nhắm lại, im lặng nhìn gã nam nhân này lấy lòng mình.
Không thể không khen, bản lĩnh phục vụ người khác của Lâm Phái Chi khá là tốt, lòng bàn tay nàng ngứa ngáy, khiến cả thân mình tê dại, nơi ở giữa hai chân cũng có chút ẩm ướt.
Sư phụ bảo, hoan hảo là một loại bản năng, giống như đói bụng muốn ăn cơm vậy. Cho dù có tình cảm hay không, chỉ cần thoải mái là được, cơ thể nhất định sẽ chủ động đáp lại. Ví như bây giờ nàng trói Tống Mạch lại, dù hắn có chán ghét nàng nàng cũng vẫn có thể khiến cho Tống Mạch nhỏ đứng lên được. Không riêng gì nam nhân, nữ nhân cũng chính là như vậy. Cho dù có là tên ăn mày xấu xí vô cùng, chỉ cần tay nghề của hắn giỏi, hắn vẫn có thể khiến cho thiên kim ŧıểυ thư phải **.
Đường Hoan còn chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác thoải mái thế này.
Nếu không phải bây giờ đang ở trong mộng thì nhất định nàng sẽ đưa Lâm Phái Chi trở về phòng cùng làm. Dù sao, đó cũng là một mặt hàng tốt, có lẽ dung mạo của hắn kém hơn Tống Mạch một chút nhưng kỹ thuật của hắn cũng đủ để khiến cho hắn ngang bằng với Tống Mạch rồi. Nói đến nói đi, hái hoa là hái hoa, trong quá trình đó hướng thụ mới là quan trọng nhất không phải sao? Dù có khuôn mặt đẹp cũng không bằng …
Lâm Phái Chi vẫn luôn nhìn Đường Hoan, thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, tựa như muốn rêи ɾỉ hai tiếng, trong lòng không tránh khỏi rung động, tay vươn lên trên sờ soạng, lần đến tay áo trong của nàng, cầm lấy cổ tay nhỏ mềm mịn của nàng.
Đường Hoan lấy quạt gõ vào tay hắn, nhẹ giọng mắng: “Đang ở bên ngoài đấy!” Rồi nàng thuận thế rụt tay lại, mắt liếc về tiệm thịt phía đối diện, đã thấy mấy phụ nhân vây quanh trước cửa tiệm thịt, Tống Mạch còn đang bận rộn tiếp đón các nàng ấy.
ŧıểυ nhị thấy hai người cuối cùng cũng đã tách ra bèn nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Lâm Phái Chi nhìn Đường Hoan, thử thăm dò hỏi: “Thủy Tiên, ta cũng vẫn chưa ăn cơm, hay là ta bảo bọn họ làm thêm mấy món ăn, hai ta cùng nhau ăn?”
“Được chứ, tất cả đều ghi vào của huynh.” Đường Hoan múc một thìa đậu hũ mềm mịn, vừa ăn vừa tùy ý đáp.
Lâm Phái Chi không hề kêu than còn cố ý gọi đồ ăn đắt nhất của tiệm lên. Đuổi ŧıểυ nhị đi, hắn lặng lẽ tới gần nàng,
“Đậu hũ ăn có ngon không?”
Đường Hoan vờ như không hề nhận ra vẻ ái muội trong lời nói của hắn, nàng không kiên nhẫn đáp: “Ăn có ngon hay không tự huynh nếm thử là biết!”
Lâm Phái Chi cười, “Thực ra ta lại muốn nếm thử đậu hũ của Thủy Tiên hơn, chỉ là không biết đến bao giờ mới có thể
đạt được ước nguyện.” Xem thái độ của nàng, dường như là không giận hắn? Hắn không biết vì sao nàng lại như thế, mà hắn cũng không muốn biết, chỉ cần nàng nguyện ý chơi đùa, hắn nhất định sẽ phụng bồi, cho tới khi nàng tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện cho hắn.
Biết ngay hắn sẽ nói như thế!
Đường Hoan nâng mắt, xuyên qua đám người nhìn về phía Tống Mạch. Nghĩ một lát rồi lại quay đầu nhìn Lâm Phái Chi, con ngươi đong đưa, “Đêm nay ta muốn hầm canh xương uống, huynh muốn tới nếm thử không?”
Đôi mắt Lâm Phái Chi hiện lên cảm giác vui vẻ bất ngờ, hắn cười đáp: “Cầu còn không được.”
“Nhưng mà, canh xương cũng không thể nào cho huynh uống không được, ta muốn huynh mang cho ta một ít đồ trợ hứng nữa.” Đường Hoan buông chiếc thìa sứ trắng xuống, chợt lại gần Lâm Phái Chi, tay trái lặng lẽ dò xuống dưới quần hắn, mắt đẹp trêu chọc: “Cái gì mới có thể trợ hứng, đã biết chưa? Lâm thiếu gia, chắc hẳn trong tay huynh cũng phải có đồ tốt chứ? Đừng lấy mấy món đồ lởm khởm hòng qua mắt ta.”
“Vậy ư?” Đường Hoan chậm rãi rụt tay về, mỉm cười nhìn hắn: “Tiếc là huynh vẫn còn chưa thể nào khơi mào hoàn toàn hứng thú của ta, Lâm thiếu gia, hay là huynh không có?”
Lâm Phái Chi bị nàng kích, tròng mắt toát lên vẻ nguy hiểm, “Có hay không, buổi tối nàng sẽ biết. Nhưng mà Thủy Tiên, nàng đã muốn nghịch lớn, tới lúc đó không chịu nổi, vậy cũng đừng khóc với ta. Bình thường ta đối với nàng vẫn luôn thương hương tiếc ngọc, nhưng tới lúc đó, chỉ sợ dù ta có muốn tha cho nàng, Lâm nhị gia nhà nàng cũng không đồng ý đâu.”
Đường Hoan cười khẩy, liếc hắn một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
Aizzz, tiếc thay mặt hàng tốt như vậy, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn …
Sau khi ăn xong, Lâm Phái Chi còn có việc, hẹn buổi tối khi nào tới rồi rời đi trước.
Tới giữa trưa, mọi người đều đã làm xong cơm trưa, người tới tiệm mua thịt về cũng không còn nhiều, rốt cuộc trước cửa tiệm thịt đã vắng bóng người.
Đường Hoan dặn ŧıểυ nhị làm hai món chay, đặt vào trong hộp rồi tự mình đưa cơm tới cho Tống Mạch.
Không ai tới mua thịt, Tống Mạch ngồi bên trong, trước mặt đặt một cái bàn thấp nho nhỏ, bên trên có đặt bánh bao nhân thịt.
“Huynh chỉ ăn thế này thôi sao?”
Đường Hoan không đợi ai chào đón đã trực tiếp đi vào, trước khi Tống Mạch kịp đứng dậy đuổi người, đương lúc hắn ở phía đối diện đang nửa ngồi nửa đứng, nàng nhanh chóng bưng hộp đồ ăn lên rồi bày mấy món chay ra, “Tống Mạch, ta gọi chàng sang ăn chàng không đi, ta đây đành phải đưa tới cho chàng. Ta nghĩ rồi, mỗi ngày chàng đều phải tiếp xúc với thịt, có lẽ chàng đã chán mấy món ăn mặn nên ta cố ý dặn bọn họ chuẩn bị mấy món khác lạ, hoặc là chàng thích ăn cái gì, giờ nói cho ta biết đi.”
Tống Mạch một tay cầm bánh, một tay cầm đũa, chờ tới khi Đường Hoan nói xong một hơi, mới ngước mắt lên nhìn nàng, “Có phải ngươi nghĩ ta không dám đánh ngươi thật phải không?” Nhìn bộ dáng thân thuộc của nàng, nghe giọng nói tràn đầy vẻ tự nhiên thân thiết, nàng nghĩ nàng là gì của hắn đây?
“Đem đi đi, còn tới một lần, ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ, nhất định sẽ thẳng tay đánh ngươi.”
“Tống Mạch!”
Đường Hoan thở hổn hển đập bàn, “Tống Mạch, là do ta đây quan tâm chàng nên mới …”
Tống Mạch nhíu mày ngắt lời nàng: “Ta không cần ngươi quan tâm. Lập tức cầm mấy thứ của ngươi đi đi, đừng đợi đến khi ta phải tự mình đuổi ngươi ra ngoài.”
“Đi thì đi!” Đường Hoan đứng vụt lên, oán hận chỉ thẳng vào đầu hắn mắng: “Tống Mạch, chàng cứ tiếp tục lạnh lùng như tảng băng đi, trách không được vẫn không lấy nổi vợ! Chàng xem xem, bao nhiêu nữ nhân vây quanh chàng như vậy, mỗi ngày đều chạy tới nhìn chàng nhưng nɠɵạı trừ ta ra, còn có ai dám nói với chàng nhiều hơn một câu đâu?
Tống Mạch, ta không sợ chàng, không ngại chàng khó chịu, gặp được ta chính là may mắn của chàng, ta nói cho chàng biết, người hơn chàng có rất nhiều, chàng đứng cho là đời này của ta không chàng thì không thể! Chàng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày ta không thèm quan tâm tới chàng nữa, xem chàng làm sao bây giờ!”
Mặt Tống Mạch vẫn không chút thay đổi.
Sao da mặt của nữ nhân này có thể dày thế không biết? Mới vừa rồi còn động tay động chân liếc mắt đưa tình với nam nhân ngay trước cửa tiệm cơm nhà mình, bây giờ vẫn còn có thể chạy tới chỗ hắn tỏ tình được?
Hắn cũng không biết nàng nghĩ như thế nào nữa, coi ai cũng là đồ ngốc sao? Hay là nghĩ mình có túi da đẹp quá, tất cả nam nhân đều sẽ mặc nàng giở trò?
Tống Mạch tiếp tục ăn cơm, không coi “ai” ra gì.
Đường Hoan chăm chú dõi theo khuôn mặt hắn rồi chậm chạp cúi người, giả vờ thu dọn bàn ăn, sau đó tay nâng lên, nhanh chóng sờ soạng khuôn mặt tuấn tú của hắn một phen.
Tống Mạch đứng bật lên, tay vươn ra định bắt nữ nhân vẫn luôn đùa cợt hắn nhưng Đường Hoan đã sớm nhanh chân chạy mất, vừa chạy vừa cười: “Tống Mạch, chàng mau đi rửa mặt đi, mặt chàng cũng nhiều thịt y như heo á! Đúng rồi, hai đĩa đồ ăn kia, chàng ăn xong rồi nhớ rửa sạch bát trả lại tiệm cơm nha, đừng có mà lười biếng!”
Nàng chạy thật nhanh, khi Tống Mạch đuổi tới trước cửa tiệm, nàng đã sắp bước vào tiệm cơm rồi.
Người đi trên đường tò mò nhìn về phía hắn, Tống Mạch siết chặt tay, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, xoay người vào trong.
Quay người lại, tầm mắt liền rơi vào những thứ nàng “bỏ quên”.
Trên cái bàn nho nhỏ, bày một đĩa đậu xào tỏi cùng một đĩa nộm rau cải bó xôi, tươi ngon vàng óng, xanh biếc tươi mát, đều là những món ăn nhà nông thường ăn nhưng không hiểu sao lại khiến phẫn nộ trong lòng hắn tiêu tan. Xúc động vốn định vứt cả một bàn ra ngoài đường cũng từ từ dịu lại.
Nàng không ngại mất mặt nhưng hắn lại không nguyện ý tiếp nàng.
Không kìm lòng nổi nuốt nước miếng, Tống Mạch đặt hai đĩa đồ ăn sang chỗ khác, quyết định chờ lúc sáng mai dọn quán, nhân lúc trên đường không có người sẽ đặt chúng tới trước cửa tiệm cơm. Về phần chúng sẽ bị đám ăn mày lấy đi hay là bị chó hoang ăn mất, đều không liên quan gì tới hắn.
Đồ của nàng, hắn một chút cũng không chạm vào, miễn cho nàng lại quấy rối bậy bạ.
Cơm nước xong, hắn nằm trên ván giường đơn giản nghỉ ngơi, đang nằm, chợt nhớ tới khoảnh khắc bị nàng sờ kia.
Chờ tới khi Tống Mạch lấy lại tinh thần, tay hắn đã chạm vào má mình.
Lắm thịt sao?
… Quên đi, để ý tới nàng làm gì, thịt hay không thịt thì cũng không liên quan tới nàng.
Buổi chiều, việc làm ăn dần dần tốt lên, trong lúc công việc bận rộn, Tống Mạch vẫn len lén liếc mắt sang tiệm cơm đối diện. Lúc buổi trưa, nàng không ngừng nhìn hắn, cho dù là người mù cũng có thể thấy được.
Tiệm cơm chỉ có một bàn trống, cũng không thấy bóng dáng nàng.
Không thấy nữ nhân mình chán ghét, Tống Mạch chợt cảm thấy người mình nhẹ hẫng.
Mà lúc này Đường Hoan đã trở về nhà, đang xúi Thang Viên đem cái thang gỗ ra đặt ở chỗ vách tường phía tây gần mái hiên.
Sau khi xác định ổn rồi, nàng liền linh hoạt trèo lên trên.
“Phu nhân, người cẩn thận chút, đừng để bị ngã!” Thang Viên không yên tâm đi về phía trước dõi theo nàng, cuối cùng đứng ở dưới chân tường, lo lắng nhìn nàng chằm chằm.
Đường Hoan với tay lên rồi nhấc chân, chạm vào bờ tường.
Phía đông bức tường là hậu viện nhà nàng, còn phía tây chính là hậu viện nhà Tống Mạch.
Chuồng heo chuồng gà đều ở góc bên kia hậu viện, cách nàng rất xa. Mà dưới chân nàng chính là một vườn rau, bên cạnh vườn rau có dựng hai thanh gỗ làm thành một cái giá treo, hai đầu buộc một sợi dây thừng, trên đó là mấy món xiêm y của nam nhân đang được hong khô.
Đường Hoan liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiết khố của Tống Mạch.
Nàng trộm cười thành tiếng, không chút do dự nhảy xuống.
“Phu nhân!” Thang Viên kinh sợ mặt mũi trắng bệch, lại không dám gọi to.
Đường Hoan cũng không để tâm tới Thang Viên đang kinh sợ, nàng đi bộ 1 vòng trong hậu viện nhà Tống Mạch, phát hiện không có cái gì nghịch liền túm cái tiết khố kia xuống dưới, ném qua bờ tường, sau đó giẫm lên một cái khung gỗ, quay về viện nhà mình.
Tiết khố bị Thang Viên vắt lên trên thang, “Phu nhân, người muốn làm cái gì vậy?”
Đường Hoan cầm tiết khố đi vào trong, có chút không vui đáp: “Ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi, hỏi ít “vì sao” một chút đi.” Nếu không phải cảm giác có người hầu hạ rất tốt thì nàng cũng lười giữ lại mấy nha hoàn bà vυ", vướng tay chướng mắt.
Sắc mặt Thang Viên trắng nhợt, ngoan ngoãn đi theo phía sau, không dám nhắc lại.
Vào trong phòng ngủ ngủ một giấc, tỉnh lại đã là hoàng hôn, Đường Hoan sửa soạn một chút rồi bước ra ngoài.
Nàng cũng không tới chỗ nào, chỉ đứng dưới tán cây đào trước cửa, vui vẻ thưởng thức cảnh xuân trước mắt, thuận tiện chờ Tống Mạch trở về.
Từ xa đã nhìn thấy hắn đang đi qua cầu.
Đường Hoan đi ra giữa đường nhỏ, mặt hướng về phía hắn, trên mặt là ý cười dịu dàng.
Từ lúc ở trên cầu Tống Mạch đã nhìn thấy quả phụ kia, hắn có một dự cảm, nàng đứng ở đó là để chờ hắn. Trước kia nàng cũng chờ hắn như vậy nhưng khi đó nàng tựa vào cửa nhà mình, để sườn mặt đối diện với hắn, chưa từng to gan lớn mật thế này.
Tống Mạch không muốn nhìn nàng, nhưng nếu tầm mắt hắn tránh đi hoặc rẽ sang trái sang phải thì ngược lại, sẽ càng giống như hắn không dám đối diện với nàng.
Vì thế hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng về bầu trời chiều phía sau lưng nàng.
Ánh chiều tà dìu dịu, vậy mà ở đó lại tỏa ra sắc vàng óng ánh, nàng một thân áo trắng váy xanh đứng ở đó, cười vui vẻ, làm cho bất kì ai cũng không thể làm lơ. Càng tới gần, lại càng chói mắt.
Tống Mạch dịch sang bên hai bước, chuẩn bị lướt qua nàng.
Đường Hoan mỉm cười ngăn hắn lại, “Tống Mạch, đồ ăn buổi trưa có ngon không?”
Thực sự nghĩ là hắn không dám đánh sao?
Vẻ mặt Tống Mạch lạnh dần, bàn tay to đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, chuẩn bị kéo đến bờ sông.
Tuy Đường Hoan không có võ công nhưng khả năng nhìn nhận thì vẫn còn, Tống Mạch vừa nhấc tay lên nàng đã nhanh chóng bổ nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn. Như vậy, ngược lại, giống như Tống Mạch kéo nàng vào lòng.
“Tống Mạch, thì ra chàng thích ta đến vậy sao.” Đường Hoan cố ý dùng bộ ngực của mình cọ cọ vào hắn, ngửa đầu cười duyên. Sau đó trước khi Tống Mạch đẩy ra, nàng nhanh chóng nhéo mông hắn một cái, lách sang một bên: “Tống Mạch, buổi tối ta mời Lâm Phái Chi tới uống rượu, xem như giải quyết ân oán lần trước. Chàng có muốn tới cùng nhau uống vài chén không? Thuận tiện nhìn xem rốt cuộc ta có làm chuyện có lỗi với chàng hay không.”
“Dâm – phụ!”
Tống Mạch lạnh mặt nói đúng hai chữ này rồi bước nhanh về cửa nhà mình.
Đường Hoan bước theo hắn mấy bước, “Tống Mạch, chàng hơi quá đáng rồi đấy, buổi sáng thì mắng ta là tiện phụ, giờ lại mắng ta là dâm phụ? Ta làm sao mà dâm? Không phải chỉ sờ soạng chàng có hai cái thôi sao? Đối với người mình thích, thân thiết một chút, cũng đâu thể coi là dâm được?”
Tống Mạch dừng lại, xoay người nhìn nàng: “Hôm nay là lần cuối cùng, sau này nếu ngươi dám tiếp tục dây dưa, ta tuyệt đối sẽ không coi ngươi là nữ nhân nữa.”
Đường Hoan cũng không sợ hãi, xung quanh không có người, nàng trực tiếp đặt tay lên ngực, xoa nhẹ hai cái trước mặt Tống Mạch, ai oán nhìn hắn: “Chàng, chàng thật là xấu, trên người ta có cái gì không giống nữ nhân đâu? Vừa rồi không phải chàng đã chạm qua hết rồi sao? Hay là ta lại cho chàng sờ sờ nữa nhé?”
Hai mắt Tống Mạch hừng hực lửa, siết chặt nắm đấm, hôm nay hắn không dạy dỗ dâm – phụ này, chỉ sợ nàng lại càng dây dưa thêm với hắn!
Đường Hoan mới không để yên cho hắn đánh đâu, nàng quay đầu … chạy, chạy tới trước cửa nhà mình, thấy Tống Mạch vẫn lạnh mặt đứng yên ở đó, nàng dựa vào tường, ném cho hắn một cái nhìn đầy mê hoặc, giọng nói tràn đầy vẻ ngượng ngùng xen lẫn mừng vui: “Tống Mạch, ta chỉ biết là trong lòng chàng thích ta. Chàng xem, chàng là cố tình hù cho ta sợ cũng đâu phải muốn đánh ta thật.”
Tống Mạch đi về phía nàng.
Đường Hoan ưỡn ngực, “Nếu chàng muốn đánh ta, vậy thì không được, nhưng nếu chàng muốn sờ ta, vậy, vậy tối nay chàng tới đây đi, chờ đến khi ta tiễn Lâm Phái Chi về rồi, ta sẽ để yên cho chàng phạt, thế nào?”
Bước chân Tống Mạch càng nhanh hơn.
Đường Hoan cười ha ha, chạy vào trong, vừa kịp đóng cửa lớn lại.
Tống Mạch tức giận đá cửa một cái, phát ra một tiếng bộp. Cho tới bây giờ chỉ nghe nói ác bá đùa giỡn nữ tử nhà lành, nay hắn đường đường một thân nam nhi thân cao bảy thước, vậy mà lại bị một quả phụ mặt dày không biết xấu hổ trêu ghẹo. Tống Mạch hận không thể đánh chết nữ nhân kia, nhưng bực thay là hắn lại không thể thực sự xuống tay với nữ nhân được. nɠɵạı trừ uy hiếp, hắn cũng chẳng có cách nào.
Cho tới khi hắn trở về nhà, tới hậu viện lấy quần áo, phát hiện không thấy tiết khố đâu, hắn lập tức nghĩ là do nàng gây nên.
Đường Hoan vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên hắn, biết hắn đang ở hậu viện, nàng liền trèo lên thang, không ngồi lên tường, chỉ đứng ở cây thang ló đầu lên. Thấy hắn quả nhiên đang đứng ở trước sào phơi quần áo, gân xanh trên trán nổi hết lên, nàng không khỏi bật cười, “ Tống Mạch, sắc mặt chàng khó coi như vậy là vì đánh mất thứ gì sao? Là đánh mất cái gì vậy, để ta tìm giúp chàng. Aizzz, gió to như vật, nói không chừng đã đem thứ gì đó trong viện của chàng thổi tới bên ta.”
“Cầm lại đây cho ta.” Tống Mạch đi đến dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn nàng, lửa giận nơi đáy mắt trào lên mãnh liệt khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
“Trả lại cho chàng cái gì cơ?” Đường Hoan cực kì vô tội nhìn thẳng hắn.
Tống Mạch siết chặt tay, vịn vào bờ tường rồi nhảy lên, Đường Hoan hoảng sợ, định đi xuống.
Tống Mạch làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng như thế? Hắn đứng vững trên tường, cúi người cầm lấy đầu thang, dùng sức kéo một cái liền nâng cả cây thang hướng lên trên, rời khỏi mặt đất. Đường Hoan sợ tới mức thét ra tiếng, cả người dán chặt vào thang, cây thang từ từ lên cao hơn, nàng cơ hồ dựng thẳng đứng so với mặt đất.
“Tống Mạch, có chuyện gì từ từ nói, đừng ức hiếp người như vậy!”
Để cho nàng nhảy xuống từ một chỗ cao cũng không sao, nhưng bây giờ nàng đang đứng ở trên thang, nếu Tống Mạch ném thang xuống, nàng chẳng những ngã xuống đất mà còn bị cây thang đè. Đường Hoan không sợ đau, nhưng nếu có cách để không đau vậy vì sao nàng lại phải chịu tội tìm đau? Hơn nữa, hiện giờ đầu nàng còn bị thương, tuy không có cảm giác gì nhưng, nhưng xảy ra cái gì thì sao?
Cho nên nàng thực sự sợ Tống Mạch ném nàng xuống.
Thấy nàng ngoan ngoãn dán chặt vào thang, ngay cả cử động nhẹ một cái cũng không dám, buồn bực trong ngực Tống Mạch cuối cùng cũng tiêu tán đi một chút, “Bảo nha hoàng của ngươi lấy đồ ra, nếu không ta lập tức thả ngươi xuống.”
“Đừng thả đừng thả, ta nghe lời còn không được sao?” Đường Hoan ngoan ngoãn đầu hàng, quay đầu gọi Thang Viên.
Thang Viên vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh này, nàng sợ tới mức chân mềm ra. Phu nhân vì sao người với Tống đồ tể lại làm ra tới mức này? Nghe phu nhân sai bảo, nàng không dám nhiều lời, nhanh chân chạy vào trong phòng, đem tiết khố mình vừa mới cẩn thận thêu xong cắt chỉ, sau khi xác định rõ Tống đồ tể sẽ không phát hiện ra chỗ nào khác thường ngay mới chạy ra ngoài.
Hai tay Tống Mạch nắm cây thang, không có cách nào nhận, đành bảo Thang Viên ném đồ qua bờ tường.
Thang Viên đồng ý làm theo.
Đồ rơi xuống đất, Tống Mạch lạnh lùng cảnh cáo nữ nhân ở trên thang: “Hôm nay xem như cảnh cáo, đừng cho là ta không có biện pháp gì với ngươi.” Dứt lời, hắn buông nhẹ tay ra, bởi vì không ổn định nên cây thang đổ lệch sang một bên.
Tống Mạch đã sớm nhảy xuống rồi.
Đương nhiên Đường Hoan cũng không gặp phải chuyện gì không may. Thang Viên rất khỏe, đã nhanh chóng ổn định cây thang.
Cây thang thăng bằng rồi, Đường Hoan lại từ từ bò lên. Lúc này, Tống Mạch vừa mới nhặt tiết khố lên, đang định lấy y phục đã phơi khô ở bên cạnh, khóe mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, hắn nhíu mày quay lại.
Đường Hoan chống thắt lưng đứng cạnh bờ tường, cười ha ha với hắn, “Tống Mạch, chàng mau nhìn xiêm y của chàng đi, ở trên đó ta còn đính thêm một số thứ đó. Đó là do tự tay ta thêu, về sau chỉ cần chàng mặc nó, thì cũng giống như ta đang dán lên người chàng vậy, ha ha!” Dứt lời, không cho hắn có cơ hội tóm được, nàng xoay người nhảy xuống.
Bên ngoài không sao, chỉ có điều diềm bên trong lại thêm một đường chỉ. Tiết khố có màu trắng, nhưng đường chỉ kia lại là chỉ đỏ.
Tống Mạch lạnh lùng nhìn vào tiết khố, ánh mặt trời sáng tỏ, lập tức chiếu rõ đường chỉ đỏ kia hai chữ… Thủy Tiên!
Vậy mà nàng lại dám thêu tên hắn lên trên tiết khố, còn là cái loại vị trí này!
“…về sau chỉ cần chàng mặc nó, thì cũng giống như ta đang dán lên người chàng vậy …”
Tống Mạch vứt tiết khố xuống, phải cố nén lắm mới không dẫm chân lên.
Nữ nhân này!
“Thế nào Tống Mạch, đường thêu của ta đẹp chứ? Tống Mạch, đây là lần đầu tiên ta may vá quần áo cho nam nhân đó, tướng công của ta còn chưa có may mắn mặc quần áo do ta làm đâu! Chàng nhất định là đang rất vui mừng phải không? Đúng rồi, chàng mau nhanh vào phòng thử xem, xem thử có thoải mái không, nếu cảm thấy có gì không ổn, ta sẽ giúp chàng …”
Dưới chân tường, Đường Hoan tưởng tượng ra vẻ mặt Tống Mạch, cố ý chọc tức hắn. Nhưng nàng còn chưa dứt lời, gạch ở bên kia đã bay sang, “bộp” một tiếng rơi xuống đất, suýt chút nữa đã đập vào người nàng rồi!