Nhìn theo bóng dáng vô tình của Tống Mạch rời đi, Đường Hoan cảm thấy giống như một con vịt nàng đã nấu chín rồi, bát đũa nàng cũng chuẩn bị tốt rồi, đột nhiên con vịt đã cạo sạch lông lại có thể vui vẻ đứng dậy, chạy đi...
Sao nàng có thể xui xẻo đến thế chứ?
Sớm biết vậy, sớm biết vậy…biết sớm thì có lợi ích quái gì, nàng cũng có làm lại được đâu.
Đường Hoan ảo não sửa sang quần áo chính tề rồi tìm chỗ đất trũng ở gần đấy, chôn cất thi thể Kiều Lục, che dấu thật cẩn thận, bảo đảm cho dù người khác đi đến đây cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
Xong việc rồi, nàng ngửa mặt lên trời thở dài.
Không sợ! 1 người cản trở giải quyết 1 người. Nàng cũng không phải ni cô, ngày ngày nhàn rỗi, cùng lắm thì nghĩ chút thủ đoạn bắt con vịt về, nếu chỉ vì một lần thất bại mà buồn chán, nàng làm sao có thể vượt qua tám giấc mộng tiếp theo đây?
Cùng lắm thì coi như đây là Tống Mạch cãi nhau với nàng.
Sư phụ từng nói, trong tình yêu nam nữ đều sẽ có lúc cãi nhau, mấu chốt là sau khi cãi nhau ầm ĩ xong thì phải làm hòa thế nào. Có những người không bỏ được mặt mũi mà cứ thế làm mặt lạnh với đối phương, lạnh lạnh lạnh rồi chẳng thể nào ấm được nữa. Bây giờ Tống Mạch đã tức giận bỏ đi,
Đường Hoan nào có thể trông cậy vào việc đối phương sẽ chủ động tìm đến nữ nhân xấu xa như nàng. Hắn không đến, chẳng lẽ nàng không thể mặt dày đến tìm hắn lấy lòng à?
Đường Hoan không biết Tống Mạch thấy được bao nhiêu nhưng chuyện nàng giết Kiều Lục là điều không thể chối cãi, bây giờ mà giả vờ yếu ớt lương thiện dám chắc là không được. Dù Tống Mạch rất thành thật nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc. Một khi đã vậy, nàng cứ ngoan ngoãn đến trước mặt
Tống Mạch nhận sai đi. Tống Mạch có tức giận cũng đâu thể quên nàng ngay được, chỉ cần lòng hắn mềm lại, nàng sẽ nắm chắc cơ hội, thu phục hắn thêm lần nữa!
Vừa đi vừa nghĩ, nàng đã đến gần núi nhỏ.
Bụng thầm than hai tiếng, Đường Hoan xoa xoa bụng, ý chí chiến đấu sôi sục, đi lên.
Mở hàng rào ra, mở phòng bếp ra luôn, Đường Hoan đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, chẳng thấy một ai. Nàng cũng không mở miệng gọi, cứ thế bước vào trong. Nhưng bởi vì vẫn chột dạ nên bước chân nàng rất nhẹ.
Vào trong bếp, nàng rón rén bước lại gần căn phòng phía đông. Có lẽ bởi trời mùa hè nóng nực, rèm cửa vẫn được vén lên, cho nên khi nàng quay người nhìn vào, liền nhìn thấy đôi chân dài của Tống Mạch bên trên giường đất. Vóc dáng hắn cao lớn, đầu đặt trên gối mà chân vẫn vươn đến chăn ở cuối giường.
Đây là tâm trạng tốt đẹp đi ngủ ngon hay là đang nằm trên giường hờn dỗi?
Đường Hoan che miệng cười trộm, dừng một chút, cầm theo túi đồ, nghênh ngang bước vào.
Tống Mạch đang ngẩn người nhìn trần nhà.
Hắn không muốn nghĩ đến nữ nhân kia nhưng cho dù hắn nằm hay ngồi, trong đầu đều hiện lên hình ảnh nàng mỉm cười thân thiết với Kiều Lục. Kiều Lục ôm nàng, nàng không phản kháng; Kiều Lục nằm lên người nàng, nàng cười duyên ôm lấy cổ đối phương sau đó còn cưỡi lên người Kiều Lục. Nàng quay lưng về phía hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng trần của nàng, nhìn nàng nũng nịu nằm lên ngực Kiều Lục. Ngay lúc hắn không thể nhìn tiếp chuẩn bị xoay người rời đi, chợt hắn nhìn thấy một con dao trượt ra từ cổ tay áo nàng, dường như trong nháy mắt, con dao kia đã trượt xuống cứa cổ Kiều Lục rồi.
Mừng thầm.
Sau khi khiếp sợ qua đi, đây chính là cảm xúc xuất hiện đầu tiên trong lòng hắn, bởi vì nàng không phải thật sự thích Kiều Lục.
Ngay sau đó, Tống Mạch chợt nhận ra hắn vẫn chưa hiểu hết nữ nhân này. Lúc giết Kiều Lục, cho dù trong giọng nói của nàng có một chút sợ hãi, tay cầm dao của nàng run run chỉ một chút thôi, hắn vẫn có thể thuyết phục mình là nàng vì tự bảo vệ mình nên mới thân cận với Kiều Lục. Nhưng nàng không có, nàng mỉm cười giết người, tàn nhẫn lại lạnh lùng. Nữ nhân như vậy, làm sao có thể vì hai con thỏ mà đau lòng? Làm sao có thể dịu dàng hay ngượng ngùng đây?
Sau đó hắn nghe thấy nàng chính mồm nói, nàng muốn quyến rũ hắn. Là quyến rũ, không phải thích.
Tống Mạch cười khổ, hắn không tiền không quyền, nàng nhìn trúng hắn vì cái gì?
Đột nhiên có người bước vào, Tống Mạch giật mình, đột nhiên nhỏm dậy, nhíu mày trách cứ nàng:
“Ngươi tới làm gì?”
Đường Hoan không để ý đến hắn, đặt túi đồ ở đầu giường cạnh lò sưởi sau đó mới xoay người cười khanh khách nhìn hắn: “Ta vội tới làm nương tử của huynh mà. Tống Mạch, ta lừa huynh rất nhiều chuyện, ta biết huynh rất tức giận, nếu huynh muốn biết nguyên nhân, huynh hỏi cái gì ta đều thành thật trả lời cái ấy. Nhưng mà cho dù huynh có không muốn nói chuyện với ta, cho dù huynh có đuổi ta đi, ta cũng không đi. Thân thể ta huynh đã sớm xem qua, sờ qua, ta cũng đã làm vậy với huynh. Có một chuyện mà ta không hề lừa huynh, Minh Tuệ - ta đời này kiếp này đều là người của huynh, trừ khi ta chết, nếu không huynh đừng hòng mở tưởng bỏ rơi ta.”
Lần này, nàng thực sự không lừa hắn, kiếp này của nàng rất ngắn, ngắn đến mức chỉ cần ngủ một đêm với hắn là hết rồi.
Tống Mạch không ngờ nàng có thể…bỉ ổi đến thế.
Hắn không muốn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng nữa, đành khép mi cười lạnh: “Chạm qua ngươi chỉ sợ cũng không chỉ có mình ta, ngươi và Kiều Lục đã làm gì, tự ngươi rõ ràng.”
Người này, tức giận nhất không phải chuyện nàng lừa hắn mà là vì nàng thân thiết với Kiều Lục sao?
Tâm tư Đường Hoan vòng vo, cho đến khi ngồi lên giường đất, dựa vào vách tường cọ cọ tìm tư thế thoải mái nhất, lúc này mới ngẩng đầu lên quan sát khuôn mặt xanh mét của Tống Mạch, tùy ý cười: “Ta rất rõ ràng a. Buổi trưa hôm qua khi ta vừa đi ra khỏi đây, vừa leo lên núi, Kiều Lục liền nhảy ra. Hắn muốn ta không phải chuyện một hai ngày, phía sau núi cũng không có người, hắn ấn ta ngã xuống bãi cỏ…”
“Chuyện của các người không liên quan tới ta, không cần nói cho ta biết, ngươi đi đi!”Tống Mạch lạnh lùng ngắt lời nàng, sau đó xoay người chỉ ra ngoài cửa, đuổi người.
Là không muốn nghe thật hay là nghe xong lại tức giận đây?
Quả nhiên vẫn rất để ý nha!
Đường Hoan phấn khích, mắt đẹp tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng giải thích: “Huynh đừng vội a, ta làm sao có thể để cho Kiều Lục thực hiện được ý đồ. Nếu hắn thực hiện được, ta đã sớm chết rồi, lại càng không thể để huynh nhìn thấy ta giết hắn. Tống Mạch, ngày ấy ta nói muốn hoàn tục gả cho huynh hoàn toàn là sự thật nhưng Tĩnh Từ sư thái không cho ta đi, huynh lại là người tốt, nhất định sẽ chẳng có cách nào đối phó với bà ấy. Đúng lúc ấy Kiều Lục tìm ta, ta liền tương kế tựu kế lừa hắn đối phó với Tĩnh Từ sư thái giúp ta. Thế nào? Tối qua hắn vừa đến am Ngọc Tuyền uy hiếp Tĩnh Từ sư thái, hôm nay Tĩnh Từ sư thái đã để cho ta hoàn tục. Ta muốn được sống với huynh, đương phiên phải giết Kiều Lục rồi. Tống Mạch, huynh yên tâm, ta vẫn luôn giữ thân trong sạch, không tin thì hai ngày sau huynh cứ tự mình kiểm tra…”
Tay Tống Mạch nắm thành quyền, nhẫn nại hồi lâu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hắn lạnh giọng trào phúng: “Ngươi có còn biết liêm sỉ không?”
“Không biết a, từ nhỏ ta đã không biết cái gì gọi là liêm sỉ rồi, ta chỉ biết muốn có hạnh phúc thì phải còn sống trước đã.”
Đường Hoan nhảy xuống, đi đến trước mặt Tống Mạch, ngửa đầu nhìn thẳng mắt hắn: “Tống Mạch, huynh đừng coi ta là một ni cô, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ tin vào Phật tổ, cho tới bây giờ lúc nào cũng muốn rời khỏi am Ngọc Tuyền rồi gả cho một nam nhân nào đó sống một cuộc đời bình ổn. Ngày đó Kiều Lục muốn khi nhục ta, ta đã muốn buông xuôi, là huynh đột nhiên xuất hiện cứu ta. Thời điểm huynh đánh hắn, ta luôn vụng trộm nhìn huynh. Huynh cao lớn đẹp đẽ như vậy, lại rất có bản lĩnh, khi đó ta đã nghĩ, ta, Minh Tuệ nhất định phải gả cho huynh. Sau đó ta giả vờ bất tỉnh giả vờ không thể cử động được, cố ý quyến rũ huynh. Một là muốn đem bản thân dâng hiến cho huynh, về sau có thể danh chính ngôn thuận đi tìm huynh. Hai là muốn xem nhân phẩm của huynh thế nào. Nói thật, lúc huynh rời đi, trong lòng ta vui mừng còn nhiều hơn thất vọng. Bởi vì huynh là một nam nhân tốt làm cái gì cũng quang minh chính đại, huynh tốt như vậy, ta lại càng muốn gả cho huynh.” Giả vờ làm người tốt không nổi nữa rồi nhưng có 1 số lời nói dối nếu đã bịa thì vẫn phải tiếp tục bịa thôi.
Tống Mạch mím chặt môi, không lên tiếng, ánh mắt lại dời sang nơi khác, không dám nhìn thẳng nàng.
Đường Hoan túm ống tay áo hắn lấy lòng, mềm mại nói: “Tống Mạch ta thừa nhận ta không phải một nữ nhân tốt, vì có thể tiến vào lòng huynh, ta đã lừa huynh rất nhiều. Hai con thỏ kia, ta không hề thả đi mà đem đến sau núi nướng ăn. Bị bỏ đói lâu như vậy, ta thật sự rất đói, nếu không có hai con thỏ kia ta đã sớm chết đói vì bị lão ni cô kia tra tấn rồi. Còn lúc huynh bị thương ấy, là ta cố ý cởi xiêm y của huynh, nhưng lo lắng chăm sóc của ta đối với huynh đều là sự thực. Ta đã coi huynh là chỗ dựa sau này của ta, nếu huynh chết, ta phải làm sao bây giờ? Tống Mạch, huynh nghi ngờ ta cái gì cũng được, mắng ta độc ác tàn nhẫn dối trá cũng được, nhưng có một thứ duy nhất huynh không thể hoài nghi ta không thích huynh, bởi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều chỉ vì có thể danh chính ngôn thuận gả cho huynh.”
Tống Mạch không cho nàng chạm vào tay áo mình, lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi nói xong chưa?”
Đường Hoan gật gật đầu.
Tay Tống Mạch chỉ ra ngoài cửa: “Đã nói xong vậy ngươi có thể đi rồi. Người ta thích là một ŧıểυ ni cô dịu dàng lương thiện chứ không phải nữ nhân tàn nhẫn giết người không chớp mắt như ngươi. Ngươi đi đi, nam nhân cao lớn đẹp đẽ, có bản lĩnh ở bên ngoài có rất nhiều, ngươi thật sự không cần tiếp tục dây dưa với ta đâu.”
Đường Hoan bất động, không cam lòng hỏi hắn: “Huynh đã thích nữ nhân dịu dàng lương thiện, nếu ta vẫn còn là Minh Tuệ mà huynh quen thuộc, sau đó đột nhiên có một cô nương dịu dàng lương thiện hơn đến tìm huynh, huynh cũng sẽ thích cô nương tốt kia sao?”
Tống Mạch ngậm miệng không đáp. Hắn sẽ không, trong lòng hắn đã có một người, cho dù người bên ngoài có thế nào cũng không liên quan tới hắn.
Đường Hoan cười nhạo, “Huynh không nói ta cũng biết, huynh sẽ không đâu. Ta đây nói cho huynh biết, ta cũng sẽ không, dù người dưới núi có thế nào đều không liên quan gì tới ta. Từ một khắc kia huynh cứu ta, ta đã yêu huynh rồi, trừ khi ta chết, nếu không huynh đừng hòng đuổi ta đi!”
Sắc mặt Tống Mạch cũng không thay đổi lấy một chút nào, giọng nói vẫn lạnh băng như trước: “Đây là nhà của ta, ta không chào đón ngươi.”
Đường Hoan nở nụ cười, đứng đối diện với hắn, khoanh tay trước ngực dựa vào ván cửa, vô lại nhìn hắn: “Nhà huynh thì sao nào? Ta không đi, huynh dám chạm vào ta sao?”
Hơi thở Tống Mạch dồn dập, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng vang.
Sắc mặt Đường Hoan biến đổi, hắn, chẳng lẽ hắn muốn đánh nàng sao?
Ai ngờ Tống Mạch cũng không thèm nhìn tới nàng, xoay người đi ra ngoài, “Ngươi muốn ở thì cứ ở đi, ta đi, khi nào ngươi đi rồi thì ta về.”
“Vậy buổi tối huynh ở đâu?”
“Không nhọc ngươi lo lắng.”
“Vết thương trên lưng huynh làm sao bây giờ?”
“Không chết được.”
Hai người một hỏi một đáp, đảo mắt đã đi tới cửa viện.
Mắt thấy Tống Mạch sắp đi ra ngoài, Đường Hoan chạy nhanh hai bước, từ phía sau ôm lấy hắn. Tống Mạch cầm tay nàng muốn tách ra, Đường Hoan dán vào lưng hắn khóc lóc: “Tống đại ca, huynh đừng đi, ta biết ta sai rồi, về sau ta sẽ không bao giờ lừa huynh nữa! Huynh đừng đi, ta thực sự rất thích huynh, thật sự muốn làm nữ nhân của huynh, cùng huynh sống thật vui vẻ!”
Tay Tống Mạch khựng lại, trong mắt hiện lên chút băn khoăn.