Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Phương Hiểu Lạc vừa hồi tưởng lại vừa nói:
“Tôi không phải con gái ruột của Từ gia, tôi sắp phải xuống nông thôn, trở lại bên cạnh cha mẹ ruột.”
Thẩm Tranh gật đầu: “Tôi biết chuyện này. Ban đầu người tiến cử giới thiệu cho tôi con gái Phương gia, Phương Nhã Thu.”
“A? Là vậy ư?” Nguyên chủ không biết chuyện này cho nên Phương Hiểu Lạc lại càng không biết.
Xem ra Từ Nhã Thu kia còn giấu giếm bí mật gì.
Phương Hiểu Lạc nói tiếp: “Nói như vậy hẳn anh cũng biết tình hình Phương gia đúng không?”
“Nhà tôi rất nghèo, 5 năm trước cha tôi trúng gió, bị liệt nửa người không cách nào làm việc. Trong nhà còn một anh trai, tới hiện tại còn chưa kết hôn. Tôi còn có một người em trai và hai cô em gái.”
“Có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả ăn mặc cũng thành vấn đề. Anh là trung đoàn trưởng, tuy đang nuôi ba đứa con nhưng tình huống nhà tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu.”
Thậm chí còn kém hơn anh.
Phương Hiểu Lạc vừa nói vừa cảm thán, điều kiện gia đình nhà nguyên chủ thật sự không tốt.
Cha nguyên chủ phải uống thuốc quanh năm, việc trồng trọt trong nhà gần như phải dựa vào một mình mẹ của nguyên chủ.
Em trai với hai em gái của nguyên chủ còn đang đi học, anh trai của nguyên chủ làm công ở Giang thành, tiền kiếm được gần như gửi về cho nhà hết, đâu còn tiền cưới vợ.
Từ sau khi nguyên chủ biết được thân phận của mình, nguyên chủ gần như không hề quay về Hồng Hạc thôn, cũng không đi gặp cha mẹ ruột của bản thân.
Cũng không biết hiện tại sức khỏe của cha như thế nào, liệu nước linh tuyền của cô có thể có tác dụng gì không.
Nghĩ tới Phương gia cũng thật đáng thương, bọn họ vất vả nuôi Từ Nhã Thu khôn lớn, người ta tìm được mẹ ruột xong đã bỏ cha mẹ nuôi qua một bên. Con gái ruột lại chê nhà nghèo mà không chịu trở về.
Hôm qua trời mưa, mẹ của nguyên chủ tới Giang Thành tìm nguyên chủ nhưng đương nhiên là nguyên chủ không gặp. Bà bị dính mưa lâu như vậy, không biết có bị bệnh hay không.
Thẩm Tranh nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói:
“Đồng chí Phương, tôi hi vọng đồng chí có thể suy nghĩ kỹ chuỵện này, tôi thật lòng muốn chịu trách nhiệm với đồng chí.”
“Tuy đồng chí kết hôn với tôi đúng là chịu thiệt, nhưng tôi bảo đảm, sau này tất cả những thứ như tiền gửi ngân hàng cùng với trợ cấp của tôi đều giao cho đồng chí, tuyệt đối sẽ không để đồng chí phải chịu uất ức.”
Một người đàn ông ngay thẳng kiên định nghiêm túc nói ra những lời kia, hệt như đang viết giấy cam đoan.
Phương Hiểu Lạc nở nụ cười, mặt mày cong cong, trong mắt như có ngàn vì sao sáng, xinh đẹp cực kỳ.
“Thẩm đoàn trưởng, anh cho tôi mấy ngày đi, tôi thật sự cần suy nghĩ thêm một chút.”
Cô còn cần chỉnh lý lại một vài chuyện về nguyên chủ. Hiện tại đầu óc còn đang lộn xộn, không đủ dùng.
Thẩm Tranh lấy bút máy ra, viết xoẹt xoẹt gì đó trên giấy:
“Đây là địa chỉ của tôi, đồng chí có cần gì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào. Nếu không tìm được, có thể gọi số điện thoại trên này.”