Kể ra, đây là lần đầu tiên Phương Hiểu Lạc nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của niên đại này.
Trong ấn tượng của cô, nó phải là cuốn sổ nhỏ màu đỏ giống trên tivi hay chiếu mới đúng.
Thẩm Tranh nhìn vẻ mặt Phương Hiểu Lạc, cảm thấy cô đáng yêu vô cùng: “Trở về tôi sẽ treo nó lên tường.”
Phương Hiểu Lạc bật cười thành tiếng: “Đừng, để người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm.”
Thẩm Tranh lại chẳng cảm thấy có gì xấu hổ, đây là tờ giấy khen duy nhất của hắn đời này, là độc nhất vô nhị.
Nhưng Phương Hiểu Lạc nói thế nào hắn nghe thế ấy: “Được, nghe đồng chí, không treo.”
“Đi tôi, tôi dẫn đồng chí đi mua mấy bộ quần áo.”
Hai người đi thẳng tới cửa hàng bách hóa, hàng hóa bên trong này vô cùng đầy đủ.
Người bán hàng nhìn thấy Phương Hiểu Lạc với Thẩm Tranh đứng chung một chỗ, tương đối nhiệt tình:
“Bộ đồ này rất hợp với vợ của đồng chí, vợ đồng chí da trắng, dáng lại đẹp, mặc chiếc váy này cũng rất thích hợp.”
“Còn cả cái áo len này nữa, mặc dù hiện tại trời đã nóng lên rồi nhưng chờ khi vào thu mặc là đúng hợp. Hiện tại giá rẻ, tranh thủ mua. Đồng chí sờ thử xem…”
“Kết hôn mà mặc âu phục đỏ là đẹp nhất, đây là kiểu mới nhất đó, đồng chí nhìn chít eo này, ai ya, vợ của đồng chí có vòng eo nhỏ quá.”
“Cái áo sơ mi này…”
“Cái quần ống loe này là kiểu thịnh hành nhất hiện tại…”
“Cái này…”
Người bán hàng lần lượt giới thiệu, Phương Hiểu Lạc cũng thử mấy cái.
Cô thử mấy bộ quần áo xong không khỏi cảm khái, thế sự luân hòi, đây không phải kiểu thịnh hành ba bốn chục năm sau à?
Đợi khi Phương Hiểu Lạc thử tới cái quần cuối cùng đi ra mới phát hiện, Thẩm Tranh đã mở phiếu mua hết mấy bộ quần áo cô từng thử, còn chuẩn bị trả tiền.
“Không cần mua nhiều tới vậy đâu.” Phương Hiểu Lạc tiếc tiền quá đỗi: “Số quần áo này cũng không rẻ.”
Thẩm Tranh sửng sốt, dường như hắn không hiểu lắm: “Đồng chí mặc cũng đẹp, sao lại không mua?”
Phương Hiểu Lạc lắc lắc ống tay áo của hắn: “Quá đắt, tôi không cần dùng nhiều như vậy, mua hai bộ là được rồi.”
Thẩm Tranh có logic riêng của hắn: “Có thể là do nó đẹp nên mới đắt thôi, nhưng không sao, tôi có mang đủ tiền.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Tranh đi trả tiền, Phương Hiểu Lạc phát hiện, hình như Thẩm Tranh có max điểm logic.
Đợi khi Thẩm Tranh kéo Phương Hiểu Lạc đi mua giày, Phương Hiểu Lạc rút kinh nghiệm, chỉ chọn một đôi giày đỏ cần mang hôm kết hôn để thử, thử thấy vừa chân rồi là chọn nó luôn.
Thẩm Tranh nhìn khắp tiệm một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào đôi giày da với hai đôi giày vải, một đôi giày xăng đan ở gần đó, hỏi:
“Mấy kiểu giày này có size giống vậy không?”
Người bán hàng vội nói ngay: “Có.”
Thẩm Tranh: “Lấy mỗi loại một đôi.”
Thẩm Tranh ôm theo túi lớn túi nhỏ, hoàn toàn không cần Phương Hiểu Lạc phải khổ cực.
Phương Hiểu Lạc nhìn cả đống đồ được đặt ở ghế sau: “Chúng ta tiêu tiền như vậy, có phải hết cả tiền ăn luôn rồi không?”