Mấy lời Từ Nhã Thu nói làm Chu Ngạn Văn cảm thấy mát lòng mát dạ.
“Nếu đã vậy, vậy tôi mang thử xem sao.”
Mang giày da vào chân, vừa đẹp vừa thoải mái, trong lòng Chu Ngạn Văn rất vui vẻ. Hắn ta ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt Từ Nhã Thu hơi sưng đỏ.
“Mặt em bị sao vậy?”
Từ Nhã Thu hơi hoang mang vuốt tóc liên hồi: “Hiểu Lạc cô ấy… cô ấy sơ ý đụng phải, không có việc gì đâu.”
Cô ta cười rất lúng túng, mà Chu Ngạn Văn cũng không ngốc:
“Phương Hiểu Lạc đánh em? Cô ta giỏi thật! Em tôn trọng cô ta như vậy mà cô ta lại đánh em. Lần sau anh gặp được cô ta nhất định phải dạy cho cô ta một bài học, cô ta nghe lời anh lắm.”
Từ Nhã Thu cười gượng: “Đừng Ngạn Văn, Hiểu Lạc vốn hiểu lầm em, chỉ cần cô ấy có thể hả giận, em thế nào cũng được.”
Nói xong, Từ Nhã Thu lại ngồi xổm xuống cởi giày giúp Chu Ngạn Văn, ngón tay vô tình xẹt qua bắp đùi Chu Ngạn Văn.
Chu Ngạn Văn cảm giác được thay đổi trên người, ho khan mấy tiếng liên tục.
Từ Nhã Thu ngẩng đầu lên: “Ngạn Văn, anh thấy khó chịu chỗ cổ họng à? Em đi rót ít nước cho anh uống nha.”
Nói xong cô ta lại đứng dậy đi rót nước ngay. Khi đưa lưng về phía Chu Ngạn Văn, cô ta lấy cái bọc giấy nhỏ trong ngực ra, nhanh chóng đổ thuốc bột trong bọc giấy vào bát nước.
Thuốc vừa gặp nước đã tan ra, vô sắc vô vị.
“Ngạn Văn, anh uống nước đi.”
Tay Từ Nhã Thu không trắng nõn mềm mại như tay Phương Hiểu Lạc, nhưng trên phương diện này, đúng là cô ta biết săn sóc hơn Phương Hiểu Lạc.
Chu Ngạn Văn hừ nhẹ một tiếng, không hề nghi ngờ gì, sau khi nhận lấy nước đã uống từng hớp lớn.
Nhìn Chu Ngạn Văn uống hết sạch nước, Từ Nhã Thu lập tức nhận lấy cái bát: “Ngạn Văn, anh có thấy đỡ đau cổ họng hơn chưa?”
Chu Ngạn Văn hắng cổ một cái, cứ cảm thấy hơi là lạ.
Chẳng bao lâu, anh ta đã cảm thấy hơi hoảng hốt, người cũng bắt đầu nóng lên.
Ngay sau đó, anh ta như nhìn thấy Phương Hiểu Lạc đứng trước mặt mình.
Phương Hiểu Lạc không chỉ lắc lư trước mặt anh ta mà còn dịu dàng khép nép nói chuyện với anh ta.
Chu Ngạn Văn giơ tay kéo người phụ nữ trước mắt tới: “Phương Hiểu Lạc, cô giả vờ cái gì? Chẳng phải cô yêu ông đây muốn chết sao!”
Anh ta nghe được người phụ nữ kia đang khóc lóc: “Đừng, Ngạn Văn, anh đừng như vậy…”
Chu Ngạn Văn chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, mà người phụ nữ trước mắt chắc chắn có thể khiến anh ta thoải mái.
Anh ta xé rách quần áo của người phụ nữ, khi da thịt kề sát, anh ta chỉ thấy sảng khoái vô cùng.
Chu Ngạn Văn rất ra sức, trong người như có vô tận sức lực dùng mãi không hết.
Người phụ nữ trước mắt đang khóc, làm anh ta tức giận lẩm bẩm: “Khóc cái gì mà khóc? Ai kêu cô cứ sáp sáp tới trước mặt ông đây!”
Từ Nhã Thu cố ý làm vậy, bởi cô ta không thể chờ đợi nổi nữa.