Phương Hiểu Lạc đáp rất dửng dưng: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Phương Hiểu Lạc nghĩ một hồi, đương nhiên cô không thể tiếp tục làm người yêu của Chu Ngạn Văn, nhưng chuyện chia tay nhất định phải để cặp tra nam tiện nữ Chu Ngạn Văn với Từ Nhã Thu kia chủ động mở miệng.
Cô phải nghĩ biện pháp để kéo mình ra khỏi vũng bùn này.
Cái gì gọi là cô đã biết rồi?
Lửa giận trong lòng Chu Ngạn Văn bùng lên. Hắn ta cố nén tức giận nói:
“Phương Hiểu Lạc, chẳng lẽ em không định giải thích gì với anh sao?”
Phương Hiểu Lạc trừng Chu Ngạn Văn một cái, căn bản không muốn để ý tới hắn ta.
Cô quay đầu lại nói với Thẩm Tranh: “Thẩm đoàn trưởng, anh không cần tiễn nữa, tôi có thể tự trở về được.”
Thẩm Tranh nói: “Hiện tại cô định về Hồng Hạc thôn?”
“Tôi sẽ về Từ gia trước một chuyến, thu dọn đồ của tôi rồi mới về Hồng Hạc thôn.”
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Phương Hiểu Lạc biết, hiện tại là năm 1985, giao thông công cộng ở Giang thành cũng khá thuận tiện.
Hơn nữa, Hồng Hạc thôn cách Giang thành chỉ 10km, theo lý thuyết, hẳn buổi chiều vẫn có xe tới Hồng Hạc thôn.
Thẩm Tranh hơi không yên lòng khi biết Phương Hiểu Lạc muốn quay về Từ gia, nhưng chính hắn lại không có lý do gì để đi cùng.
Hắn mà đi cùng, người bàn tán về cô sẽ càng nhiều hơn, cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với danh tiếng của Phương Hiểu Lạc.
Dường như nhận ra Thẩm Tranh đang lo lắng, Phương Hiểu Lạc cười nói: “Yên tâm, tôi chỉ về lấy ít đồ của tôi thôi.”
“Được.”
Chu Ngạn Văn nhìn người phụ nữ rồi lại nhìn người đàn ông: “Phương Hiểu Lạc, em có đang nghe anh nói chuyện không! Em bị điếc sao?”
Phương Hiểu Lạc liếc hắn ta: “Không so đo với kẻ ngu si.”
“Em nói ai là kẻ ngu?”
“Ai nhảy cao hơn, ai giọng lớn hơn, người đó là kẻ ngu.”
Chu Ngạn Văn tức tới giơ chân:
“Phương Hiểu Lạc, tôi dễ dãi với cô quá rồi đúng không? Cô đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt? Được, cô có bản lĩnh lắm, kiểu gì cũng sẽ có ngày cô phải khóc!”
Chu Ngạn Văn tự nói với bản thân, chỉ cần hắn ta không đi tìm Phương Hiểu Lạc, chắc chắn Phương Hiểu Lạc sẽ đau lòng khổ sở, sớm muộn gì cũng sẽ quỳ gối trước mặt hắn ta khóc lóc cầu xin hắn ta quay về.
Sao Phương Hiểu Lạc có thể rời khỏi hắn ta được?
Phương Hiểu Lạc nhìn Chu Ngạn Văn, không hiểu sao anh ta có thể tự tin mù quáng vào bản thân như thế.
Tưởng cô là người mù quáng trong tình yêu giống nguyên chủ sao?
Phương Hiểu Lạc lên xe buýt tới trạm số năm rồi lại xuống xe, rất nhanh đã tới Từ gia.
Cổng Từ gia đang mở rộng, một đứa bé bốn năm tuổi vừa thấy Phương Hiểu Lạc đã chạy ngay vào trong nhà:
“Tên giả mạo về rồi, tên giả mạo đã về rồi!”
Đứa bé này là cháu lớn của Từ gia, được nuông chiều tới hư hỏng.
Cửa nhà đang mở rộng, trong phòng khách, ngoại trừ Thời Viv với Từ Hiểu Tiệp còn đang đi học thì những người khác đều có mặt đông đủ.
Trong tay Từ Chí Cương còn cầm theo một cây gậy gỗ.