Phương Ái Liên bị cái tát này làm cho choáng váng, nhưng bà ta nhanh chóng tỉnh táo lại, khóc lớn: “Bác không phải là người! Tiểu Tình, bác gái xin lỗi con, thực sự là do nhà mẹ đẻ bác khó khăn, mẹ bác cứ khóc lóc trước mặt bác, bác hồ đồ một lúc mới làm ra chuyện này, bác cả của con không biết gì cả!”
“Mẹ! Cha, sao cha lại đánh mẹ?” Chung Lâm lao tới đỡ lấy Phương Ái Liên, đôi mắt tràn đầy hận thù nhìn Chung Kiến Quốc.
Chung Kiến Quốc lại tát thêm một cái vào mặt Chung Lâm: “Đứa con bất hiếu này còn dám nói à! Tiểu Tình là em gái con, sao con có thể đánh em thành ra thế này? Chị em trong nhà xô xát chút cũng không sao, nhưng con lại làm quá đến mức bên ngoài cũng biết, thật quá đáng! Con mau xin lỗi em ngay!”
“Tiểu Tình à, con nể mặt bác cả, đừng chấp nhặt với chị con nữa có được không? Bác cả sẽ ngay lập tức đưa con đi bệnh viện băng bó, Ái Liên, bà ra cửa hàng xem có gà mái già không, nếu có thì mua về hầm cho Tiểu Tình bồi bổ!”
Những lời này vừa thốt ra, ấn tượng của mọi người về Chung Kiến Quốc thay đổi ít nhiều, có lẽ ông ta thực sự không biết, mọi chuyện đều do Phương Ái Liên và Chung Lâm gây ra.
“Cha!” Chung Lâm bị cái tát khiến cô ta khó chấp nhận, đây là lần đầu tiên Chung Kiến Quốc đánh cô ta!
Cô ta vừa định lên tiếng chất vấn thì bị Phương Ái Liên kéo lại, còn nháy mắt ra hiệu.
Chung Lâm cũng hiểu ra rằng Chung Kiến Quốc đang cố gắng cứu vãn tình thế, vì vậy cô ta chỉ có thể nuốt giận, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi, chị chỉ đùa với em thôi, không ngờ em lại tưởng thật, vô tình làm em bị thương là lỗi của chị, hay là em đánh lại đi?”
Triệu Hiểu Hồng tiếp lời: “Đúng vậy, chị em trong nhà, va chạm chút cũng là bình thường, chẳng lẽ con thật sự muốn báo công an bắt chị sao?”
Lúc này, mọi người đều khuyên nhủ hòa giải, không ai thực sự định đưa Chung Lâm ra công an.
“Đúng vậy Chung Tình, không cần làm lớn chuyện như vậy, Chung Lâm cũng đã xin lỗi rồi mà, tha thứ cho chị đi.”
“Bác cả vẫn đối xử với con không tệ, con mau cùng bác cả đến bệnh viện xử lý vết thương đi. Nghe lời ta, chuyện này dừng lại ở đây thôi.”
“...”
Chung Lâm đắc ý liếc nhìn Chung Tình, mày làm đủ trò rồi cuối cùng có ích gì? Tao chỉ cần xin lỗi nhẹ nhàng là xong.
Chương Ngọc Lan nghe lời giải thích của Chung Kiến Quốc, nhưng bà ấy không tin.
Dù Chung Kiến Quốc là đàn ông, không lo nhiều chuyện trong nhà, nhưng ông ta không phải người mù, không thể nào không nhận ra hoàn cảnh của Chung Tình.
Ông ta có thể không biết Chung Tình bị đánh, có thể không biết Phương Ái Liên không tiêu tiền vào Chung Tình, nhưng ông ta không thể không biết rằng mọi việc nhà đều do một mình Chung Tình làm. Dù việc đó trong mắt nhiều người không đáng gì, nhưng qua đó có thể thấy Chung Kiến Quốc không phải hoàn toàn vô tội.