Lục Kiều Kiều sợ bà cụ không chịu nổi, vội khuyên: “Bà, hay là bà ở nhà nghỉ ngơi đi, để bọn cháu qua xem là được. Bà yên tâm, anh cả chắc chắn không sao đâu ạ.”
“Không được, bà phải đi.” Bà cụ Lục kiên quyết rồi quay sang Lục Hoằng Đạt, dặn: “Con chạy đi gọi bố con về, rồi tiện thể gọi cả đội trưởng đến luôn.”
Dặn dò xong, bà cụ Lục lập tức chạy vụt ra ngoài.
Lục Kiều Kiều với Trần Mỹ Như cũng không dám chần chừ, vội vàng chạy theo.
Khi họ đến nơi, Lục Hoằng Văn và Lục Tề đang đánh nhau dữ dội, ngang tài ngang sức.
Hai người mặt mày đều bầm dập, nhất thời không ai chiếm được thế thượng phong.
“Dừng tay lại cho tao!” Bà cụ Lục hét lớn về phía hai người.
Lục Hoằng Văn nghe tiếng bà cụ thì khựng lại rõ rệt, nhưng ngay đúng lúc ấy, Lục Tề liền đấm thẳng vào mặt cậu một cú.
Lục Hoằng Văn không kịp tránh, lãnh trọn cú đấm đó. Nhưng rất nhanh, cậu cũng phản đòn, đấm lại Lục Tề hai cú liền.
Lúc mẹ Lục Tề là Vương Liên Hương chạy đến thì vừa hay thấy con mình bị ăn hai cú đấm, lập tức nổi đóa.
Lục Tề là con cầu con khấn, là bé ngoan trong lòng bà ta. Giờ thấy con mình bị đánh, bà ta sao chịu được?
“Lục Hoằng Văn, đồ khốn kiếp! Hôm nay bà liều với mày!”
Vương Liên Hương gào xong là lao thẳng về phía Lục Hoằng Văn.
Bà cụ Lục sao có thể để cháu mình bị bắt nạt ngay trước mặt chứ!
Vương Liên Hương vừa lao tới, bà cụ Lục cũng xông ra, hai người chẳng mấy chốc đã lăn xả vào nhau.
Dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng sức khỏe thì Vương Liên Hương chẳng thể sánh nổi với bà cụ Lục.
Mới được mấy chiêu, Vương Liên Hương đã bị bà cụ Lục tát cho ngã ngửa ra đất.
Bị đánh không lại, cuối cùng bà ta chỉ còn biết ngồi bệt dưới đất, khóc lóc ầm ĩ.
“Trời ơi là trời! Nhà tôi sắp bị người ta bắt nạt đến chết rồi, sống thế này còn nghĩa lý gì nữa!”
Bà ta vừa gào vừa lăn lộn dưới đất, chẳng bao lâu đã thu hút đám đông dân làng kéo tới.
Mọi người vừa đến nơi, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Lục Hoằng Văn và Lục Tề vẫn đang đánh nhau túi bụi.
Thế là vội vàng nhào vào can.
“Cùng là người một đội, có chuyện gì từ từ nói, sao lại phải đánh nhau?”
“Đúng đấy! Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao? Đánh nhau làm gì!”
Mọi người thi nhau khuyên can.
Vương Liên Hương thấy dân làng kéo tới, vội vàng bật dậy kể khổ:
“Các bác các chú không nhìn thấy đâu, vừa nãy cái thằng Lục Hoằng Văn đánh con tôi tàn nhẫn đến mức nào! Các người nhìn xem, mặt con tôi bị đánh đến biến dạng thế kia, sau này còn lấy vợ kiểu gì!”
Dân làng nhìn qua mặt Lục Tề, quả nhiên là sưng tím bầm dập.
Bà cụ Lục thấy thế cũng không chịu thua, lên tiếng phản bác: “Con bà thì không động tay chắc? Không thấy mặt cháu tôi cũng bị đánh thê thảm à?”
Mọi người lại quay sang nhìn mặt Lục Hoằng Văn, đúng thật cũng bầm dập chẳng kém.
Thế là dân làng nhất thời không biết nên tin ai.
“Là Lục Hoằng Văn ra tay trước.” Lục Tề lớn tiếng nói.
“Cũng tại mày ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, không thì tao ra tay làm gì?” Lục Hoằng Văn phản bác.
Vương Liên Hương nghe thế liền la làng: “Mọi người nghe thấy chưa! Chính mồm nó thừa nhận là nó đánh con tôi trước!”
“Tôi phỉ nhổ vào cái mồm bà! Cũng tại con bà hỗn láo!” Bà cụ Lục mắng lại.
“Con tôi nói gì không quan trọng, dù sao thằng Lục Hoằng Văn đánh người trước là sai. Hôm nay mà không bồi thường hai trăm đồng tiền thuốc, tôi sẽ lên xã báo công an!” Vương Liên Hương hét lên.
Dân làng nghe bà ta mở miệng đòi hẳn hai trăm đồng, ai nấy đều hít một hơi lạnh.