Cô ta biết mấy ngày nay Trần Đông thường lên núi đặt bẫy, nên mới canh giờ chờ anh ta ở đây.
“Không được. Nam nữ chưa cưới mà cùng lên núi, bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cô.” Trần Đông không chút do dự từ chối.
"Trí thức Trần, em đã xem kỹ rồi, quanh đây không có ai đâu, sẽ không bị phát hiện đâu. Nếu anh không đồng ý cho em lên núi cùng thì em sẽ khóc đấy." Ánh mắt Hứa Lai Đệ đỏ hoe, giọng nói có phần nghẹn ngào.
Trần Đông vốn định từ chối, nhưng khi bắt gặp đôi mắt hoe đỏ của cô ta, không hiểu sao lại gật đầu đồng ý.
"Được rồi! Nhưng trên núi nguy hiểm, lát nữa phải đi sát theo tôi, nghe chưa?" Trần Đông dặn dò.
Hứa Lai Đệ gật đầu như gà mổ thóc: "Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm vướng chân anh đâu."
Thấy vậy, Trần Đông mới dẫn cô ta lên núi. Chẳng mấy chốc họ đã đến gần chỗ bẫy mà anh ta đặt từ hôm qua.
Trần Đông kiểm tra lại toàn bộ bẫy xung quanh, nhưng sắc mặt lại dần sa sầm.
Không biết tại sao, dạo này bẫy anh ta đặt chẳng bắt được con mồi nào. Trước giờ chưa từng như vậy. Dù không phải ngày nào cũng bắt được, nhưng ít nhất thỉnh thoảng vẫn có kết quả.
Đang lúc Trần Đông nhíu mày suy nghĩ, thì từ phía sau, Hứa Lai Đệ đột ngột lao tới ôm chặt lấy anh ta.
"Trí thức Trần, em thích anh, từ lần đầu tiên gặp anh đã thích rồi."
Hành động bất ngờ của cô ta khiến Trần Đông giật bắn mình, vội vàng muốn gỡ tay cô ta ra, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể gỡ được.
"Đồng chí Hứa, cô đừng như vậy, bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu. Hơn nữa, cô sắp cưới rồi mà."
Hứa Lai Đệ vẫn ôm chặt eo Trần Đông, tựa đầu vào lưng anh ta không buông.
Có lẽ câu "sắp cưới rồi" đã khiến cô ta như bị chạm đến nỗi đau, ôm càng chặt hơn.
"Trí thức Trần, em không muốn lấy cái ông già đó một chút nào, thật sự không muốn."
Cô ta đã điều tra rõ về nhà họ Đỗ. Người sắp cưới cô ta tên là Đỗ Chí Viễn, hơn ba mươi tuổi, từng cưới hai đời vợ, còn có ba đứa con. Cả hai người vợ trước đều chết bệnh.
Chính vì thế không ai muốn gả con gái cho ông ta nữa. Nếu không phải ông ta chịu chi hẳn trăm đồng tiền cưới, thì bà cụ Hứa cũng chẳng ép gả cô ta đi.
"Đồng chí Hứa, cô bình tĩnh lại đi." Trần Đông khuyên nhủ.
Nhưng Hứa Lai Đệ lắc đầu quầy quậy: "Không, em không thể bình tĩnh được. Trí thức Trần, giờ em chẳng cầu gì hết. Bà nội em muốn gả em cho ông ta, em cũng nhận rồi. Nhưng em không muốn đưa thân thể trong sạch này cho ông ta. Anh... nhận em đi!"
"Anh yên tâm, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm. Em chỉ muốn trao thứ đẹp đẽ nhất của mình cho người em yêu thôi. Vậy nên... xin anh, hãy nhận em đi!"
Trần Đông cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại phía sau lưng, tâm trí cũng bắt đầu giằng co dữ dội.
Hứa Lai Đệ vẫn ôm chặt lấy anh ta, thân thể khẽ cọ cọ khiến Trần Đông dường như cũng sắp không chịu nổi nữa.
"Cô thật sự sẽ không hối hận chứ?" Giọng anh ta trầm khàn.
"Không hối hận."
Lúc này, Trần Đông không do dự nữa, xoay người ôm chặt lấy cô ta.
Ngay sau đó, giữa núi rừng vắng vẻ, hai người nhanh chóng cuốn lấy nhau...
Lục Kiều Kiều vốn đuổi theo tiếng động, cứ tưởng là có con gà rừng chạy tới, không ngờ lại đụng ngay cảnh tượng chói mắt kia. Cô không khỏi âm thầm bấm like cho Trần Đông trong lòng, quả nhiên không hổ là nam chính, dã chiến cũng chất như nước cất.
Không muốn tiếp tục "bẩn mắt", Lục Kiều Kiều liền lặng lẽ quay lại theo đường cũ.
Lúc này Lục Hoằng Đạt đang đi tìm Lục Kiều Kiều khắp nơi, thấy chị xuất hiện thì vội chạy tới.