70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 33

Trước Sau

break

Lục Chấn Quốc tưởng con gái buồn bã vì không tìm được sách, vội vàng an ủi:

"Không sao đâu con, lát nữa bố sẽ ra hiệu sách xem có mua được không."

Bà cụ Lục cũng dỗ dành: "Đúng rồi! Ngoan nào, đừng buồn nữa, để bố con đi mua sách mới cho con."

Lục Kiều Kiều khẽ gật đầu: "Vâng, con biết rồi. Bà, bố, mình đi khỏi đây trước đã."

"Được, giờ mình đi ngay."

Sau khi rời khỏi trạm thu mua phế liệu một đoạn khá xa, Lục Kiều Kiều mới kéo tay Lục Chấn Quốc lại.

"Bố, con có chuyện muốn nói với bố."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, tim Lục Chấn Quốc đập thình thịch.

"Kiều Kiều, con muốn nói gì với bố vậy?"

Bà cụ Lục cũng căng thẳng nhìn sang.

"Bé ngoan, có gì cứ nói."

Lục Kiều Kiều gật đầu, im lặng vài giây rồi hạ giọng nói với Lục Chấn Quốc:

"Bố, lúc nãy ở trạm thu mua phế liệu con nghe thấy hai người Nhật đang nói chuyện, hình như tối nay bọn họ sẽ hành động ở nhà máy thép. Nhưng cụ thể là hành động gì thì con không nghe rõ."

Sau đó cô kể lại toàn bộ những gì mình nghe được.

Nghe xong, sắc mặt của Lục Chấn Quốc và bà cụ Lục lập tức thay đổi hẳn.

"Kiều Kiều, con chắc chắn là mình không nghe nhầm chứ?"

Không phải Lục Chấn Quốc nghi ngờ, mà là chuyện này quá nghiêm trọng.

Lục Kiều Kiều kiên định gật đầu: "Bố, con không nghe nhầm. Hai người đó nói tiếng Nhật. Trước đây lúc ở đội sản xuất, con từng học chút tiếng Nhật từ một ông già ở chuồng bò nên hiểu được họ nói gì."

Dù nguyên chủ được cưng chiều từ nhỏ nhưng bản tính vốn lương thiện, nên thỉnh thoảng vẫn mang đồ ăn cho mấy người ở chuồng bò.

Bà cụ Lục biết chuyện này. Tuy không đồng tình, nhưng thấy cháu gái kiên trì nên cũng không cản.

Thành ra khi Lục Kiều Kiều nói mình học tiếng Nhật từ ông già ở đó, bà cụ không hề nghi ngờ.

Lục Chấn Quốc nghe con nói xong, sắc mặt cũng nghiêm lại.

"Mẹ, Kiều Kiều, con sẽ đưa hai người đến bến xe trước, sau đó quay về nhà máy báo cáo chuyện này với lãnh đạo."

"Thằng cả, để mẹ đưa Kiều Kiều đi là được rồi, con mau quay lại nhà máy báo cáo chuyện đó đi!" Bà cụ Lục nói ngay.

Bà cụ không phải người hồ đồ, biết rõ việc bắt gián điệp quan trọng tới mức nào.

Nhưng Lục Chấn Quốc vẫn rất kiên quyết: "Không được, con nhất định phải đưa hai người lên xe mới yên tâm."

Dù Lục Kiều Kiều nói hai người kia chưa phát hiện ra cô, nhưng ông vẫn thấy lo.

Lúc đưa bà cụ và con gái tới bến xe thì đã gần hai giờ, xe gần như kín chỗ.

"Thằng cả, mau quay lại đi! Hai bà cháu sắp lên xe rồi." Bà cụ Lục giục.

Chỉ đến khi tận mắt thấy hai người họ lên xe, Lục Chấn Quốc mới rời khỏi bến.

Lên xe xong, bà cụ Lục dắt Lục Kiều Kiều đi thẳng về hàng cuối cùng, may mà còn hai chỗ trống.

Nhưng đó là hai ghế giữa, bà liền quay sang người đàn ông đang ngồi sát cửa sổ bên cạnh, mỉm cười hỏi:

"Anh ơi, anh có thể đổi chỗ cho cháu gái tôi không? Nó bị say xe, tôi muốn để nó ngồi sát cửa."

Người đàn ông nhìn bà cụ, rồi lại liếc sang Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều kéo tay bà cụ, nhỏ giọng nói:

"Bà ơi, con không sao, ngồi ở đây cũng được."

Cô không thích làm phiền người khác, nhất là với người xa lạ.

Nếu gặp người tốt thì không sao, nhưng nếu không may gặp người khó tính rất có thể sẽ xảy ra xích mích.

Bà cụ Lục vỗ nhẹ lên tay cô, ý bảo đừng nói nữa, rồi lại quay sang người đàn ông kia.

"Để cháu gái bà ngồi đây đi." Người đàn ông cũng không để tâm nhiều, đứng dậy nhường chỗ.

"Ôi cảm ơn anh nhiều lắm! Anh đúng là người tốt!" Bà cụ Lục vội vàng cảm ơn rối rít.

Lục Kiều Kiều nhìn thấy bà cụ vì muốn cô ngồi thoải mái mà phải cúi mình cảm ơn người lạ như thế, trong lòng chợt thấy chua xót.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc