70, Quân Tẩu Mang Đầy Vận May

Chương 31

Trước Sau

break

“Mẹ khỏi lo, con biết chừng mực mà. Mẹ với Kiều Kiều cứ kiếm chỗ ngồi đi.” Lục Chấn Quốc đáp, rồi đến xếp hàng.

Trước ông còn mấy người, phải chờ một lúc mới đến lượt.

Ông liếc sơ qua bảng thực đơn viết trên bảng đen, rồi nói với cô nhân viên bên trong.

"Đồng chí, cho tôi một phần cải thảo hầm miến, một phần thịt kho tàu, một phần khoai tây chua cay, thêm một tô canh cà chua trứng nữa."

Lục Chấn Quốc gọi luôn ba món một canh, trả tiền xong thì đi đến chỗ ngồi mà bà cụ và Lục Kiều Kiều đã tìm được.

Rất nhanh sau đó nhân viên phục vụ gọi đến số của họ, Lục Chấn Quốc liền gọi Lục Kiều Kiều cùng đứng dậy đi lấy đồ ăn.

Vừa thấy hai cha con Lục Chấn Quốc bê đồ ăn về, bà cụ Lục lập tức sốt ruột.

"Thằng cả, không phải mẹ bảo chỉ gọi một phần cải thảo hầm miến thôi sao? Sao con còn gọi nhiều vậy? Lỡ ăn không hết chẳng phải lãng phí à?"

"Thì để khỏi lãng phí đó mẹ, lát nữa mẹ phải ăn nhiều vào nhé, không ăn hết thì phí lắm." Lục Chấn Quốc cười hì hì đáp.

Bà cụ Lục tức đến mức suýt nữa vung đũa gõ vào ông, chỉ là ở chốn đông người thế này, rốt cuộc cũng phải chừa cho con trai chút thể diện.

"Bà ơi, ăn thịt đi ạ."

Lục Kiều Kiều gắp cho bà cụ Lục một miếng thịt kho, dịu dàng nói.

Sắc mặt bà cụ Lục lập tức dịu xuống như trời đang âm u chuyển nắng.

"Vẫn là bé ngoan của bà là hiểu chuyện nhất, biết thương bà. Nào, bé ngoan cũng ăn nhiều thịt vào." Bà cụ Lục lại gắp cho Lục Kiều Kiều một miếng thịt kho.

"Cảm ơn bà, bà đối xử với con tốt nhất luôn." Lục Kiều Kiều cười tít mắt nói.

Bà cụ Lục trách yêu: "Con là cháu gái của bà, bà không thương con thì còn thương ai!"

Lục Kiều Kiều nói chuyện đôi câu với bà cụ rồi quay sang thấy Lục Chấn Quốc đang ngồi bên cạnh, cũng gắp cho ông một miếng thịt kho.

"Bố, bố đi làm vất vả rồi, ăn nhiều thịt bồi bổ một chút."

Được con gái gắp cho miếng thịt, mặt Lục Chấn Quốc lập tức nở nụ cười tươi rói.

"Vẫn là con gái tốt, biết thương bố. Nào, con cũng ăn nhiều một chút."

Bữa cơm ăn trong không khí ấm áp, đến khi ra khỏi nhà ăn quốc doanh thì đã là một giờ chiều.

Lục Kiều Kiều nghĩ đến chuyện sách giáo khoa cấp ba vẫn chưa kiếm được, bèn nói với Lục Chấn Quốc và bà cụ Lục:

"Bà ơi, con muốn ghé trạm thu mua phế liệu một chút."

"Bé ngoan, cháu tới đó làm gì?" Bà cụ Lục hỏi.

Lục Chấn Quốc cũng quay sang nhìn Lục Kiều Kiều, chờ cô trả lời.

"Bà ơi, bố à, sách giáo khoa cấp ba của con bị mất rồi nên con muốn tới trạm thu mua xem thử, biết đâu kiếm được sách cũ."

Lục Chấn Quốc khuyên: "Kiều Kiều, sách cấp ba mất rồi thì thôi, con đến trạm thu mua tìm làm gì! Giờ cũng đâu có thi đại học nữa, có tìm được cũng chẳng có tác dụng gì."

Lục Kiều Kiều đương nhiên không thể nói thật rằng năm sau sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ ý định đến trạm thu mua. Cuối cùng đành ôm lấy cánh tay bà cụ Lục, nũng nịu nói:

"Bà ơi, con chỉ muốn tìm lại sách giáo khoa, để khi ở nhà không có việc gì làm thì còn có sách đọc cho đỡ chán."

Bà cụ Lục vốn đã rất cưng chiều cô, giờ thấy cô nũng nịu như vậy thì sao chịu nổi.

"Được được, nghe lời bé ngoan, đi trạm thu mua luôn!"

Bà cụ Lục lập tức quyết định, Lục Chấn Quốc đành phải đi theo.

May mà trạm thu mua cách nhà ăn quốc doanh không xa, đi bộ hơn mười phút là tới.

Người làm ở trạm thu mua là một bà lớn tuổi, trạc tuổi bà cụ Lục, ban đầu bà ấy không đồng ý cho Lục Kiều Kiều vào tìm đồ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc