Hôm nay Lục Hoằng Đạt không còn chạy theo Nhị Cẩu đi bắt chim nữa, mà ngoan ngoãn ở lại cùng anh trai cắt cỏ.
Lục Kiều Kiều vẫn bị hai cậu em ép nghỉ ngơi, cô ngồi trên đệm cỏ, nhàm chán đến phát ngẩn.
Nhìn đám bụi gai cao đến đầu gối phía xa, cô nghĩ mấy hôm nữa đi thị trấn thăm Lục Chấn Quốc, nếu bắt được vài con gà rừng đem về thì có thể làm món gà xào ớt cay cho bố ăn.
Vừa nảy ra ý nghĩ ấy, bụi gai phía xa đã vang lên một tiếng động lạ.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng Lục Hoằng Đạt và Lục Hoằng Tráng đều nghe thấy rõ ràng.
Cả hai không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến trước mặt Lục Kiều Kiều, chắn cô lại sau lưng mình.
“Chị đừng sợ, bọn em sẽ bảo vệ chị.”
Lục Kiều Kiều nhìn hai cậu em đứng chắn trước mặt mình, cạn lời hết sức.
Hai nhóc này có bị nhầm vai không đấy? Rõ ràng cô còn lớn hơn hai đứa, nói đến bảo vệ thì cũng phải là chị bảo vệ em mới đúng chứ!
Giờ trông chẳng khác nào cô là đứa em gái cần được hai “anh trai” che chở vậy.
Lục Hoằng Tráng không biết Lục Kiều Kiều đang nghĩ gì, liền quay sang dặn dò Lục Hoằng Đạt bên cạnh.
“Hoằng Đạt, em ở lại đây bảo vệ chị, anh qua đó xem thử trong bụi gai là gì.”
Lục Hoằng Đạt gật đầu chắc nịch: "Vâng ạ, anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
“Thôi để chị đi xem thử thì hơn.” Lục Kiều Kiều lên tiếng.
Dù gì cô cũng là linh hồn của một người trưởng thành, đâu thể để hai đứa trẻ con đứng ra gánh vác mỗi khi có chuyện xảy ra.
“Không được, lúc ra khỏi nhà bọn em đã hứa với bà là sẽ bảo vệ chị rồi.”
Lục Hoằng Đạt và Lục Hoằng Tráng đồng thanh nói.
Lục Kiều Kiều nhìn gương mặt đầy quyết tâm của hai đứa, hiểu ngay chúng đã quyết tâm che chắn cho cô đến cùng.
“Thôi được rồi! Nhưng lát nữa qua đó phải cẩn thận, có gì không ổn thì lập tức quay về, đừng có liều mạng biết chưa?” Lục Kiều Kiều dặn dò.
Lục Hoằng Tráng gật đầu lia lịa, sau đó rón rén bước về phía bụi gai. Khi cậu còn chưa kịp tới gần, bất ngờ hai con gà rừng vỗ cánh bay vọt ra.
Lục Hoằng Tráng bị dọa cho giật bắn người, lùi lại mấy bước liền, phải mất một lúc mới định thần lại được.
Cậu lập tức nhìn về phía Lục Kiều Kiều, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, cậu mới để ý tới hai con gà rừng vừa lao ra, chúng đang đánh nhau chí chóe ngay cách chỗ Lục Kiều Kiều chưa đầy một mét.
Hai con gà rừng đánh nhau kịch liệt, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự hiện diện của ba người sống sờ sờ đứng đó.
Lục Hoằng Đạt và Lục Hoằng Tráng trố mắt nhìn, còn Lục Kiều Kiều thì nét mặt phức tạp quan sát hai con gà.
Cô vừa mới nghĩ trong đầu là bắt được con gà mang về thì giờ đã có ngay hai con gà bay đến trước mặt cô.
Chẳng lẽ đây chính là “bàn tay vàng” của cô, nghĩ gì được nấy?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khó tin, nhưng dẫu khó tin đến đâu thì hai con gà rừng vẫn đang hiện hữu ngay trước mặt cô.
Gà tự tìm tới cửa, không bắt chẳng phải ngốc chắc?
Khi Lục Kiều Kiều còn đang định gọi hai đứa em đến bắt gà thì hai con gà kia đã đánh nhau đến kiệt sức, ngã lăn ra đất.
Lục Hoằng Tráng: “...”
Lục Hoằng Đạt: “...”
Cái vận khí quỷ thần gì đây? Lần trước là thỏ rừng tự đâm đầu vào cây chết, lần này lại là gà rừng đánh nhau đến ngất, đưa tận miệng.
“Còn đứng đực ra đó làm gì, mau nhặt gà lên đi! Hay chờ người khác tới tranh à?” Lục Kiều Kiều thúc giục.
Hai anh em lúc này mới hoàn hồn, nhanh tay nhặt lấy hai con gà rừng nhét vào gùi, phủ cỏ heo lên che kín.