70, Pháo Hôi Mang Không Gian Xuống Nông Thôn Làm Quân Tẩu

Chương 33

Trước Sau

break

Đến cửa phòng, vừa vặn thấy Vương Mỹ Phượng đang túm tóc Lý Ngữ Yên. Trán Trần Bân nổi gân xanh, anh quát lớn: “Vương Mỹ Phượng, cô làm đủ chưa đấy? Buông tay ngay cho tôi!”

Nghe thấy tiếng quát, Vương Mỹ Phượng theo phản xạ buông tay ra. Tóc được thả ra, Lý Ngữ Yên lập tức dùng lực đẩy mạnh cô ấy một cái.

Vương Mỹ Phượng sơ ý, mất đà ngã nhào về phía mép giường, may mà Mạc Phi Phi nhanh tay kéo lại được. Cũng nhờ cú kéo kịp thời đó, cô ấy mới không đập xuống đất.

Lý Ngữ Yên thấy Vương Mỹ Phượng không bị ngã thì thầm tiếc nuối. Đồng thời còn trừng mắt đầy oán hận nhìn Mạc Phi Phi đồ lắm chuyện! Nếu không nhúng tay vào thì Vương Mỹ Phượng đã ngã sõng soài rồi!

Trừng mắt xong, cô ta lập tức đổi gương mặt, bước đến trước mặt Trần Bân với vẻ mặt đáng thương.

Trần Bân nhìn bộ dạng tội nghiệp của cô ta, lập tức mềm lòng: “Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Anh lo lắng hỏi.

Lý Ngữ Yên chỉ cúi đầu, vừa khóc vừa nức nở.

“Đừng khóc nữa, anh sẽ bắt cô ta xin lỗi em.” Trần Bân nói rồi định bước vào xử lý Vương Mỹ Phượng.

Lý Ngữ Yên vội kéo tay áo anh, lắc đầu: “Đồng chí Trần, đừng trách đồng chí Vương, tất cả là lỗi của em... Nếu em chịu vào phụ họ dọn dẹp từ đầu thì đã không xảy ra chuyện này.”

Câu nói mang đầy vẻ "hiền thục biết điều" ấy càng khiến Trần Bân thêm tin tưởng rằng Vương Mỹ Phượng đang cố tình nhắm vào Lý Ngữ Yên. Nhất là nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, lửa giận trong lòng anh ta bốc lên dữ dội.

“Vương Mỹ Phượng, sao cô lại độc ác như thế? Tại sao cứ phải nhắm vào đồng chí Lý?”

Vương Mỹ Phượng sững người, không thể tin được: “Rõ ràng là cô ta xông vào cướp chỗ tôi đã dọn sẵn, sao giờ lại thành tôi cố ý gây chuyện?”

Trần Bân chẳng thèm nghe lời giải thích: “Cô khỏi chối! Tôi thấy tận mắt chính cô bắt nạt đồng chí Lý!” Anh ta nghiêm giọng ra lệnh: “Mau xin lỗi đồng chí Lý và nhường chỗ lại cho cô ấy.”

Nghe anh nói vậy, khóe môi Lý Ngữ Yên không kiềm được khẽ cong lên, rồi quay sang liếc nhìn Vương Mỹ Phượng đầy thách thức. Vương Mỹ Phượng vừa vặn nhìn sang, bắt gặp ánh mắt ấy thì lập tức nổ tung.

“Con tiện nhân! Cô cố tình chia rẽ tôi với anh Trần đúng không? Hôm nay tôi phải xé xác cô ra!”

Gào xong một tiếng, cô ấy lao thẳng về phía Lý Ngữ Yên. Lý Ngữ Yên giả vờ hoảng sợ, trốn sau lưng Trần Bân.

Trần Bân càng thêm tức giận rõ ràng anh đang đứng đây mà Vương Mỹ Phượng vẫn dám ra tay với Lý Ngữ Yên. Nếu không có mặt anh, chẳng phải cô ta còn làm loạn hơn nữa sao?

“Vương Mỹ Phượng, cô đủ chưa? Đây không phải nhà cô, muốn làm gì thì làm à?”

Anh ta quát lớn.

Vương Mỹ Phượng nhìn Trần Bân, ánh mắt đầy tổn thương: “Anh mắng em? Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng mắng em, giờ lại vì cô ta mà lớn tiếng với em?”

“Cô làm loạn vô lý như thế, tôi không mắng sao được?”

“Tôi vô lý? Rõ ràng là cô ta kiếm chuyện với tôi trước mà!”

“Cô thôi ngay cái kiểu đổ vạ đi. Rõ ràng là lỗi của cô!”

Đúng lúc hai người đang cãi nhau kịch liệt, Lý Ngữ Yên lại cất giọng dịu dàng: “Đồng chí Trần, hai người đừng cãi nữa... Em là người ngoài, không thể khiến tình cảm giữa hai người bị ảnh hưởng, nếu vậy thì em áy náy lắm...”

Mấy câu thâm tình này khiến Trần Bân càng thêm thương cô hơn. Còn Vương Mỹ Phượng thì tức đến mức muốn xông lên xé nát cô ta ra tại chỗ.

Mạc Phi Phi ban đầu không định xen vào nhưng cả đám cãi nhau ầm ĩ khiến cô ấy không thể dọn dẹp được gì, đành lên tiếng kéo tay Vương Mỹ Phượng khuyên can.

Nhưng lúc này Vương Mỹ Phượng đã bị Lý Ngữ Yên chọc tức đến phát điên, căn bản không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào. Mạc Phi Phi đành bỏ cuộc, quay về tiếp tục dọn đồ của mình.

Trong khi ở trạm thanh niên tri thức không khí đang vô cùng căng thẳng thì bên kia, Lý Diệu Tình đã được một cán bộ dẫn tới đại đội Hãn Cương. Vị cán bộ ấy đang có việc phải đến đại đội Thắng Lợi bên cạnh nên tiện đường đưa cô đến nơi.

“Đồng chí Lý, phía trước chính là đại đội Hãn Cương rồi. Tôi còn việc phải làm, nên không tiễn cô vào được.”

“Vâng, em biết rồi, cảm ơn đồng chí Tiền rất nhiều!” Lý Diệu Tình lễ phép đáp lời.

Cán bộ họ Tiền xua tay: “Đồng chí Lý khách sáo quá, tôi chỉ làm theo lệnh của bí thư, đưa cô tới đây thôi.”

Lúc này Lý Diệu Tình mới ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra người đàn ông hôm trước đi cùng Mộ Dung Cẩn chính là bí thư công xã Đại Loan. Nghĩ đến thái độ cung kính mà vị bí thư đó dành cho Mộ Dung Cẩn, cô chắc chắn rằng thân phận của anh ta tuyệt đối không đơn giản.

Dù sao thì một cán bộ tuyên truyền cỏn con, nào có ai khiến được bí thư phải cúi mình như vậy? Tuy cô đoán được đôi chút nhưng cũng không có ý định tìm hiểu thêm đạo lý “tò mò giết chết mèo”, cô vẫn luôn ghi nhớ rất rõ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc