70, Pháo Hôi Mang Không Gian Xuống Nông Thôn Làm Quân Tẩu

Chương 28

Trước Sau

break

Hắn gào lên cảnh cáo đám công an đang đuổi theo phía sau. Vài người trong số họ lập tức dừng lại khi thấy tình hình căng thẳng.

“Anh bình tĩnh, chỉ cần anh không làm hại con tin, muốn gì chúng tôi cũng có thể thương lượng.”

Người công an dẫn đầu vừa nói vừa nháy mắt với một người đàn ông đứng phía sau tên cướp. Người kia khẽ gật đầu, anh công an lại tiếp tục kéo dài thời gian, tìm cách đánh lạc hướng hắn.

“Anh muốn gì để thả người ra?”

Tên trộm nhìn chằm chằm vào họ, một lúc sau mới nói: “Tất cả lùi lại! Để tôi rời khỏi nhà ga! Chỉ cần ra được khỏi đây, tôi sẽ thả cô ta. Không thì đừng trách tôi ác!”

Người công an sợ hắn kích động sẽ làm hại con tin nên lập tức ra hiệu cho các đồng đội lùi lại.

Cùng lúc ấy, Lý Ngữ Yên và mấy người bạn cũng vừa bước ra khỏi ga tàu, thấy đám đông vây quanh nên định vòng qua. Nhưng mắt cô ta nhanh như chớp đã nhận ra người đang bị khống chế chính là Lý Diệu Tình.

Niềm vui hiện rõ trong mắt cô ta. Không chần chừ, cô ta chen vào đám đông đi thẳng về phía trước, Trần Bân thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

Vương Mỹ Phượng thấy Trần Bân cũng chạy vào thì kéo tay Mạc Phi Phi chen vào theo.

“Đi, vào trong xem có chuyện gì.”

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đều chen được vào trong. Khi thấy Lý Diệu Tình bị kẻ cướp kề dao, ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau.

Lý Ngữ Yên nhìn con dao sắp chạm vào cổ Lý Diệu Tình, trong lòng mừng rỡ như điên nhưng mặt vẫn giả bộ đầy lo lắng: “Diệu Tình, mau đưa một nghìn tệ trên người cho hắn đi! Đừng vì tiền mà mất mạng!” Câu nói nghe như đang lo cho cô nhưng thực chất là cố tình tiết lộ việc Diệu Tình mang theo nhiều tiền mặt, hòng chọc giận tên cướp khiến hắn làm liều.

Vài người công an nghe vậy thì nhíu mày, cô gái này đúng là phá đám. Tên cướp nghe thấy cô có tiền, mắt lập tức sáng lên.

Hắn làm trộm cũng chỉ vì thiếu tiền. Giờ nghe nói con tin có một khoản kha khá, sao có thể dễ dàng buông tay?

“Mau đưa hết tiền trên người ra, không thì đừng trách tao ác!” Hắn kề sát dao vào cổ, quát lên.

“Anh à, người vừa nói là chị gái cùng cha khác mẹ của em. Từ nhỏ đã không ưa gì em rồi. Câu vừa nãy rõ ràng là cố tình bịa ra, muốn mượn tay anh để giết em đấy. Anh đừng mắc bẫy của chị ta!”

Lý Diệu Tình dù có dị năng cường lực nhưng lưỡi dao kia đang kề sát cổ, nếu liều mạng thì chắc chắn máu sẽ đổ. Trừ phi cô trốn vào không gian nhưng hiện tại đang ở nơi đông người, nếu biến mất ngay tại chỗ thì kiểu gì ngày mai cũng bị lôi ra mổ xẻ nghiên cứu.

Muốn giữ mạng thì chỉ có cách đánh lạc hướng hắn, rồi tìm cơ hội phản công.

Tên cướp nghe cô nói cũng hơi dao động: “Cô không gạt tôi chứ?”

Cô muốn gật đầu nhưng dao kề sát cổ, không thể động đậy.

“Em nói thật đó. Không tin anh cứ mở cái túi kia ra xem, có đến nghìn tệ không.” Cô chỉ vào chiếc túi trên đất.

“Hơn nữa, nếu em có tiền như vậy, sao còn phải đi vùng kinh tế mới làm thanh niên xung phong? Ở lại thành phố mua luôn một công việc không phải sướng hơn à?” Có vẻ như lời cô thật sự làm hắn lung lay.

“Vậy cô mở túi ra cho tôi xem.” Hắn ra lệnh.

Lý Diệu Tình chỉ vào con dao trên cổ, vẻ mặt sợ hãi: “Nhưng... nhưng dao của anh đang sát cổ em thế này, em mà động đậy là cổ em chảy máu ngay đấy.”

Hắn ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn hơi nghiêng dao ra ngoài. Ngay khi lưỡi dao vừa rời cổ, Diệu Tình lập tức hành động né sang một bên rồi tung cú đá cực mạnh vào ngực hắn.

“Bốp!” Tên cướp không ngờ cô dám ra tay, bị đá bay ra xa, ngã mạnh xuống đất.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc