"Không cần biết cô nói gì, tên của cô đã có trong danh sách, đó là sự thật không thể thay đổi. Cho nên cô chỉ có thể cùng những thanh niên tri thức này xuống quê mà thôi."
"Đồng chí, đừng làm loạn nữa. Nếu không, tư tưởng cô có vấn đề đấy!" Bị câu nói nghiêm khắc ấy dọa cho sợ, Lý Ngữ Yên không dám tiếp tục làm ầm lên nữa, cuối cùng đành phải ấm ức lên tàu cùng nhóm thanh niên tri thức.
Vì thông báo đến quá đột ngột, Dương Lai Đệ dù muốn chuẩn bị đồ cho cô ta cũng không có gì để chuẩn bị. Thế là Lý Ngữ Yên chỉ mang theo đúng một bộ quần áo thay đổi rồi vội vàng lên tàu.
Cô ta vừa bước lên tàu, cố nén cơn giận, tìm được chỗ ngồi của mình. Mới vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Lý Diệu Tình ngồi ở dãy phía trước.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, cô ta lập tức lao tới: "Lý Diệu Tình! Có phải là mày báo danh cho tao không? Sao mày lại độc ác đến mức ấy hả?"
Lý Ngữ Yên vừa lên đã gào lên chỉ trích, khiến không ít người xung quanh quay lại nhìn. Lý Diệu Tình khi thấy cô ta bước lên tàu, đã đoán chắc sớm muộn gì cô ta cũng tới gây chuyện mhưng cô không hề sợ.
"Là tôi báo đó thì sao?"
Vừa nghe Lý Diệu Tình dám thản nhiên thừa nhận, Lý Ngữ Yên lập tức nổi đóa.
"Lý Diệu Tình! Con khốn kiếp, ai cho mày báo danh giùm tao? Tao đâu cần phải đi xuống quê, mày lấy quyền gì báo tên tao chứ?"
Khóe môi Lý Diệu Tình cong lên, giọng đầy mỉa mai: "Nghe mày nói mà không thấy chột dạ sao?"
Cái loại như cô ta đúng là giống hệt mẹ mình mặt dày như nhau. Rõ ràng vốn là phiên cô ta phải đi, vậy mà còn quay sang trách ngược người khác.
"Tao chột dạ cái gì? Rõ ràng mày sai đồ đàn bà độc ác, tao phải đánh chết mày mới hả giận!" Lý Ngữ Yên lúc này hoàn toàn mất kiểm soát, chẳng khác gì một mụ chanh chua giữa toa tàu, vừa la hét vừa giãy nảy lên.
Nhân viên tàu nghe ồn ào liền chạy tới. Khi biết người gây chuyện là một thanh niên tri thức chuẩn bị xuống quê, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.
"Đồng chí, mời cô bình tĩnh lại. Đây là tàu hỏa, là nơi công cộng, không phải chỗ để cô la lối om sòm."
Giọng điệu nghiêm khắc khiến Lý Ngữ Yên sợ tái mặt, cuối cùng chỉ đành hậm hực trừng mắt nhìn Lý Diệu Tình, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó, đoàn tàu bắt đầu chuyển bánh. Lý Diệu Tình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này, cô gái ngồi đối diện bất chợt lên tiếng: "Này, lúc nãy cô gái kia nói thật hả? Tên cô ấy thật sự là do cô báo lên sao?"
Lý Diệu Tình thu lại ánh mắt, lướt nhìn cô gái đó. Cô gái hơi mập, khuôn mặt tròn trĩnh, tóc đen nhánh được tết thành một bím dài.
"Cô định bênh vực cô ta à?" Lý Diệu Tình nhướng mày hỏi.
Cô gái vội vàng xua tay: "Không không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ tò mò hỏi chút thôi."
Thấy thế, Lý Diệu Tình không nói thêm gì, lại quay sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng hiển nhiên cô gái đó là người không thể ngồi yên.
Thấy bị ngó lơ, cô ta lại tiếp tục bắt chuyện: "À, tôi tên là Vương Mỹ Phượng, chuẩn bị xuống nông thôn ở Đại Loan công xã, thành phố Tề, tỉnh Hắc. Cô tên gì vậy?"
Trước khi lên tàu, Lý Diệu Tình đã nghe cán bộ phụ trách nói nơi mình được phân tới chính là công xã Đại Loan, thành phố Tề, tỉnh Hắc.
Vì vậy lúc nghe đối phương nói thế, cô có hơi bất ngờ không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
"Lý Diệu Tình." Cô trả lời ngắn gọn, không nhiều lời.
Vương Mỹ Phượng nghe vậy thì cười hí hửng: "Trời ơi, tên cô nghe hay thật đó!"