70, Pháo Hôi Mang Không Gian Xuống Nông Thôn Làm Quân Tẩu

Chương 21

Trước Sau

break

Có lý do chính đáng thế này để xin phiếu, cô dĩ nhiên không bỏ lỡ. Ra khỏi viện, cô khéo léo tiễn mấy bác hàng xóm về trước, rồi một mình đi tới nhà máy chế biến thịt, dùng phiếu mua được ít sườn.

Xong xuôi, cô cũng không về nhà mà ghé qua ủy ban khu phố xin giấy xác nhận, rồi đến nhà khách thuê một phòng ở tạm. Lý Diệu Tình dự định ở nhà khách vài hôm, chờ đến ngày xuống nông thôn thì quay về một chuyến là được.

Vào phòng xong, cô chớp mắt biến mất vào không gian. Thời này ở nhà khách không giống khách sạn hiện đại, chẳng cần lo lắng có camera hay thiết bị giám sát. Nên cho dù cô có đột nhiên biến mất cũng chẳng sợ bị phát hiện.

Vào trong không gian, Lý Diệu Tình lục lọi đống nồi niêu xoong chảo đã thu gom từ trước. Đầu tiên cô dùng linh tuyền để rửa sạch sườn không phải cô cố tình xa hoa, mà là trong không gian không có nguồn nước nào khác, đành phải dùng tạm.

Rửa sạch xong, cô lại lấy chiếc nồi to thu về từ nhà ra, cọ rửa rồi dựng tạm một bếp lửa. Sườn được thả vào nồi, thêm chút rượu nấu ăn. Không có củi, cô thẳng tay đốt luôn đống bàn ghế đã thu về từ nhà cũ.

Lý Diệu Tình thật không ngờ bộ đồ nội thất cô cất trong không gian lại có dịp dùng nhanh đến vậy. Chẳng mấy chốc, mùi canh sườn thơm lừng đã lan tỏa trong không gian. Có lẽ là nhờ cho thêm nước suối linh tuyền nên hương thơm của món canh này còn hấp dẫn hơn mọi lần cô từng nấu trước kia.

Bận rộn bao lâu, bụng cô đã đói cồn cào, canh sườn vừa chín là cô không nhịn nổi bưng ngay một bát, ăn lấy ăn để. Ăn uống no nê xong, cô rửa ráy qua loa rồi rời khỏi không gian, trèo lên giường trong nhà khách ngủ say sưa.

Cảm giác không còn phải lo bị tang thi tấn công bất cứ lúc nào, thật sự dễ chịu vô cùng. Lý Diệu Tình ở lại nhà khách hai ngày. Để tránh bị nghi ngờ, cô vẫn có ra ngoài nhưng chủ yếu là để ăn uống, rồi lại quay về.

Thoáng cái đã hai ngày trôi qua. Nhớ ra mai là ngày phải xuống vùng sâu, Lý Diệu Tình trả phòng rồi về nhà. Dương Lai Đệ đã tỉnh lại nhưng cả người trông như mất hết tinh thần.

Lý Căn Tài đã đi làm, không có ở nhà. Còn Lý Ngữ Yên thì bị cú đá của cô cho nằm liệt hai ngày, giờ mới gượng dậy được. Do nhà bị trộm sạch, Dương Lai Đệ vốn định đưa Lý Ngữ Yên đi viện khám thử nhưng vì không có tiền, đành bỏ cuộc.

Hai mẹ con đang ngồi ở sân than thở thì thấy Lý Diệu Tình quay về.

Lý Ngữ Yên nhìn cô với ánh mắt đầy thù hằn: “Cô quay về làm gì? Nhà này giờ không chào đón cô đâu.”

Cô ta bước nhanh tới, chặn cô ngay ngoài sân.

Lý Diệu Tình cười nhạt: “Có khi nào mày quên đây là nhà ai rồi không? Hay để tao nhắc mày nhớ, nhà này giờ đứng tên tao. Mày là thứ ăn bám mà còn ở nhờ nhà tao thì thôi đi, lại còn muốn cấm tao không cho vào? Mày chắc là chưa tỉnh ngủ đấy!”

Lý Ngữ Yên cắn chặt môi, mặt trắng bệch, Lý Diệu Tình thì nhíu mày, trong lòng không khỏi hối hận. Đã là nhà đứng tên mình, sao lúc trước không nghĩ tới chuyện bán đi luôn chứ?

Chẳng lẽ cô đi vùng sâu rồi, cái nhà này còn để lại cho đám cặn bã đó hưởng à? May mà mai mới lên đường, hôm nay vẫn còn kịp bán.

Nghĩ vậy, tâm trạng cô tốt lên hẳn.

Vừa định vào phòng thì Dương Lai Đệ ngồi trong phòng khách lên tiếng: “Tiểu Tình, con xem nhà mình giờ chẳng còn gì đáng giá, bị trộm lấy hết rồi, trong nhà cũng sắp chẳng còn gì ăn. Hay con lấy ít trong số năm trăm đồng hôm trước bác đưa, mua sắm gì cho gia đình đi?”

Lý Diệu Tình thật sự không ngờ mặt Dương Lai Đệ lại dày tới mức này. Đã đưa cho cô rồi mà còn muốn đòi lại? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc