Chúng tôi đang giao cấu. Giao cấu mạnh. Dựa vào cánh cửa nhà tắm. Cô ấy là của tôi. Tôi vùi mình vào cô ấy, lần nữa và nữa. Sự rực rỡ trong cô ấy: cảm giác của cô, mùi hương của cô, hương vị của cô. Luồn tay mình vào tóc cô ấy, giữ cô yên vị. Giữ mông cô ấy. Đùi cô ấy quấn quanh eo tôi. Cô nàng không thể cử động, vì bị tôi giữ lại. Quấn quanh tôi như tấm vải lụa. Tay cô ấy giật tóc tôi. Đúng thế. Tôi mãn nguyện. Cô ấy cũng mãn nguyện. Đây là nơi mà tôi muốn tới. Sâu trong cô ấy. Cô.Ấy.Là.Của.Tôi. Từng múi cơ của cô thắt chặt khi đến đỉnh, đầu ngửa về sau, siết chặt quanh tôi. Đến với tôi. Cô ấy kêu lên và tôi cũng thế … ôi, cô bé cưng của tôi, Anastasia ngọt ngào. Cô ấy cười, buồn ngủ, thoả mãn, và ôi – thật quyến rũ. Cô ấy đứng và nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười khoái chí trên đôi môi của cô, sau đó đẩy tôi ra và bước lùi lại, chẳng nói gì.Tôi ôm cô ấy và chúng tôi đang trong phòng giải trí. Tôi giữ cô ấy trên chiếc đi- văng. Tôi giơ tay lên để trừng phạt cô, roi da trong tay…và rồi cô biến mất. Cô ấy bên cửa.Mặt trắng bệch, sốc và buồn bã, và rồi cô ấy lặng lẽ lướt đi. Cánh cửa đã biến mất, và cô ấy đi mãi. Cô ấy nắm chặt tay mình bước ra ngoài trong lời khẩn cầu. Đến với em, cô ấy thì thầm, nhưng cô ấy lại bước lùi lại và rồi dần mờ nhạt … Biến mất trước mắt tôi … Biến mất … Cô ấy đi mất rồi. Không! Tôi hét. Không! Nhưng cổ tôi không thể phát ra tiếng nói. Tôi chẳng có gì cả. Câm. Tôi câm … lần nữa.
Tỉnh dậy – Tôi bối rối.
Chết tiệt – Đó là mơ. Một giấc mơ thực đến sống động.
Dù vậy cũng rất khác.
Quỷ quái – Tôi là một mở hỗn độn. Tóm lại tôi cảm thấy được xúc cảm quen thuộc đã bị lãng quên của sự sợ hãi và hoang mang – nhưng giờ Elena không sở hữu tôi.
Ông ấy đi chưa. Mẹ vẫn đang ngồi trên đi văng. Bà im lặng. Nhìn vào bức tường và tỉnh thoảng nháy mắt. Tôi đứng trước mặt bà, nhưng bà không nhìn thấy thôi. Tôi vẫy tay và bà ấy nhìn thấy tôi, nhưng bà ấy đẩy tôi đi. Không, Maggot, không phải lúc này. Hắn làm mẹ đau. Hắn làm tôi đau. Tôi ghét hắn. Hắn làm tôi phát điên.Tốt nhất là chỉ có mẹ và tôi. Bà ấy là của tôi. Mẹ của tôi. Bụng tôi đau. Nó lại đói nữa rôi. Tôi đang ở trong nhà bếp, tìm kiếm bánh quy. Tôi kéo ghế đến tủ và leo lên. Tôi tìm thấy một hộp bánh gạo giòn. Và đó là thứ duy nhất trong tủ. Tôi ngồi xuống ghế và mở nó. Còn lại hai cái. Tôi ăn chúng. Chúng thật ngon. Tôi nghe tiếng hẵn. Hắn đã về. Tôi nhảy xuống, chạy vào phòng ngủ vào leo lên giường. Giả vờ đang ngủ. Hắn láy ngón tay chọc tôi. Ở yên đây,thằng ranh con. Tao sẽ làʍ t̠ìиɦ với mẹ của mày. Tao không muốn thấy gương mặt xấu xí đáng ghét của mày cho cả buổi tối. Hiểu chưa? Hẵn vỗ mặt tôi khi tôi không trả lời. Hoặc là mày sẽ bị bỏng, thằng ranh con. Không. Không. Tôi không thích thế. Tôi không thích bị bỏng. Đau lắm. Hiểu chưa,đồ lề mề? Tôi biết hắn muốn tôi khóc. Nhưng thật khó. Tôi không thể phát ra tiếng động. Hắn đấm tôi – Kéo mình tỉnh dậy lần nữa, tôi nằm thở hổn hển trong ánh bình minh nhợt nhạt, cố gắng để nhịp tim mình chậm lại, cố gắng xua đi hương vị chua chát của nỗi sợ hãi trong miệng mình.
Cô ấy đã cứu mày khỏi những thứ chết tiệt này, Grey.
Mày đã không còn sống trong những nỗi đau về kí ức khi cô ấy ở bên mày. Tại sao mày lại để cô ấy ra đi?
Tôi liếc nhìn đồng hồ 5.15. Đến giờ chạy một vòng rồi.
CĂN HỘ CỦA CÔ ẤY TRÔNG THẬT LỘNG LẪY; nó vẫn còn hơi tối, hắt lên ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm. Vừa lúc. Nó cũng là tâm trạng của tôi. Bên trong căn hộ của cô ấy còn tối, nhưng rèm cửa mà tôi thấy lúc trước bị rút ra. Đó hẳn là phòng của cô ấy.
Tôi cầu chúa rằng cô ấy đang ngủ một mình trên đó. Dự rằng cô ấy còn đang cuộn người trên chiếc giường màu trắng của mình, một Ana quả bóng nhỏ. Cô ấy có đang mơ về tôi? Tôi có làm cô gặp ác mộng không? Cô ấy đã quên tôi chưa?
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau khổ, ngay cả khi là một cậu thiếu niên. Có lẽ trước kia tôi là một Grey … kí ức của tôi cuộn về. Không, không – đừng quay lại là tốt nhất. Việc này quá nhiều rồi. Kéo nón áo lên và dựa vào những bức tường đá, tôi nấp trong cửa ra vào của toà nhà đối diện. Những ý nghĩ tồi tệ đó xuyên qua tâm trí tôi, rằng tôi có thể sẽ đứng đây một tuần, một tháng … hay một năm? Quan sát, chờ đợi chỉ để bắt lấy một ánh nhìn của cô gái đã từng là của tôi. Thật đau đớn. Tôi đã trở thành kẻ đeo bám – những gì để cô ấy buộc tội.
Tôi không thể tiếp tục như thế này. Tôi phải nhìn thấy cô ấy. Nhìn thấy rằng cô ấy ổn. Tôi phải xoá đi hình ảnh cuối cùng tôi có về cô ấy: tổn thương, bị sỉ nhục, bị đánh bại … và rời bỏ tôi.
Tôi phải tìm ra cách.
Trở về Escala, Gail nhìn tôi bình thản
“Tôi không yêu cầu cái này.” Tôi nhìn chằm chằm vào món trứng chiên bà ấy đặt trước mặt tôi.
“Tôi sẽ ném nó đi vậy, ngài Grey.” Bà ấy nói rôi với lấy cái dĩa. Bà ấy biết tôi ghét sự lãng phí nhưng bà ấy không hề chùn bước trước cái nhìn của tôi.
“Bà làm việc này có mục đích, Bà Jones ạ.” Người phụ nữ can đảm.
Và bà cười, một nụ cười chiến thắng nhỏ nhoi. Tôi quắc mắt, nhưng bà ấy không hề bối rối, và với ký ức cuối cùng của cơn ác mộng đêm cuối cùng kéo dài, tôi ngấu nghiến bữa sáng của mình.
Tôi có thể gọi cho Ana và nói chào không? Cô ấy sẽ nhận cuộc gọi của tôi chứ? Mắt tôi thơ thẫn nhìn về chiếc tàu lượn trên bàn của mình.
Cô ấy muốn một sự xoá đi sạch sẽ. Tôi nên tôn trọng điều đó và để cô ấy yên. Nhưng tôi muốn nghe giọng cô ấy. Trong một khoảnh khắc tôi suy tưởng việc gọi cho cô ấy và tắt máy, chỉ để nghe cô ấy nói.
“Christian, anh ổn chứ?”
“Xin lỗi Ros, chuyện gì vậy?”
“Anh thật mất tập trung. Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế.”
Chết tiệt – tập trung đi,Grey. “Cô đang nói gì?”
Ros nhìn tôi nghi ngờ. “Tôi nói rằng SIP đang gặp khó khắn về tài chính nhiều hơn chúng ta nghĩ. Anh có chắc là mình muốn đi tiếp không?”
“Chắc” Giọng tôi mãnh liệt. “Tôi chắc”
“Bên họ sẽ ở đây chiều nay để ký tên người đứng đầu thoả thuận.”
“Tốt. Giờ thì, những đề nghị mới nhất cho Eamon Kavanagh là gì?”
TÔI ĐỨNG LÊN, NHÌN CHẰM CHẰM QUA RÈM CỬA SỔ VỀ PHÍA TAYLOR, người đang bận rộn bên ngoài văn phòng Flynn. Đã là cuối chiều và tôi vẫn nghĩ về Ana.
“Christian, tôi sẽ hạnh phúc hơn khi lấy tiền của anh và xem anh nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nhưng tôi không nghĩ khung cảnh là lí do để anh ở đây.” Flynn nói.
Khi tôi quay sang đối mặt với ông ta, ông ta nìn tôi chờ đợi, lịch sự. Tôi thở dài và ngồi cách chiếc ghế của ông ta.
“Những cơn ác mộng đã trở lại. Nhiều hơn bao giờ hết.”
Flynn nhấc một bên chân mày “ Tất cả đều giống nhau sao?”
“Đúng vậy.”
“Có điều gì đó thay đổi?” Ông ấy nghiêng đầu sang một bên, chờ đợi câu trả lời của tôi. Khi tôi vẫn còn câm lặng, ông nói thêm “Christian, anh nhìn khốn khổ như là mắc tội vậy. Có gì đó đã xảy ra.”
Tôi cảm thấy như tôi đã làm với Elena, một phần của tôi không muốn nói với anh ta. Vì cuối cùng nó là thật
“Tôi gặp một cô gái.”
“Và?”
“Cô ấy bỏ tôi đi”
Anh ta nhìn có vẻ ngạc nhiên “Phụ nữ luôn bỏ anh đi trước. Sao lại có sự khác biệt này?”
Chúa ơi – tất cả những trải nghiệm đầu tiên với cô ấy: cô gái đầu tiên tôi ngủ bên cạnh, người trinh nữ đầu tiên, người con gái đầu tiên gặp gia đình tôi, người con gái đầu tiên trên Charile Tango cùng tôi, người đầu tiên cùng tôi đi tàu lượn.
Đúng rồi … khác biệt.
Flynn ngắc ngang suy nghĩ của tôi. ””ó là một câu hỏi đơn giản,Christian.”
“Tôi nhớ cô ấy.”
Gương mặt ông ấy vẫn còn chút tốt bụng và quan tâm. Nhưng ông không hề nói lên điều gì.
“Cậu chưa bao giờ nhớ bất kỳ người phụ nữ có liên quan nào trước đây?”
“Không”
“Vậy, có điều gì đó khác biệt, về cô ấy.” Ông nhắc nhở.
Tôi nhún vai, nhưng ông vẫn khăng khăng.
“Cậu có mối quan hệ hợp đồng với cô ấy không? Cô ấy có phải là người phục tùng?”
“Tôi đã hy vọng là nó sẽ như vậy. Nhưng nó không dành cho cô ấy.”
Flynn cau mày. “Tôi không hiểu”
“Tôi phá vỡ những quy tắc của mình. Tôi đã theo đuổi cô gái này, nghĩ rằng cô ấy sẽ cảm thấy hứng thú, và điều đó cho thấy rằng nó không dành cho cô ấy.”
“Kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra”
Cánh cửa ngăn lũ mở ra và tôi kể lại những sự việc xảy ra trong tháng qua, từ giây phút Ana ngã trong văn phòng của tôi đến khi cô ấy bỏ tôi đi sáng thứ bảy vừa rồi.
“Tôi hiểu rồi. Anh hẳn phải tiếp thu được rất nhiều từ lần cuối chúng ta nói chuyện.” Anh ta xoa cằm như thể nghiên cứu tôi.
“Có rất nhiều vấn đề ở đây, Christian. Nhưng bây giờ điều tôi muốn tập trung vào là anh cảm thấy thế nào khi cô ấy nói yêu anh?”
Tôi hít mạnh, ruột tôi thắt chặt vì sợ hãi.
“Kinh hoàng” Tôi thì thầm.
“Dĩ nhiên là anh đã vậy.” Anh ta lắc đầu. “Cậu không phải là con quái vật mà cậu nghĩ về bản thân mình. Cậu còn xứng đáng hơn với tình cảm, Christian. Cậu biết điều đó. Tôi đã nói với cậu thường xuyên. Đó chỉ là trong suy nghĩ của cậu rằng cậu không xứng thôi.”
Tôi nhìn đăm đăm, lờ đi sự vô vị của ông ta.
“Và giờ cậu cảm thấy thế nào?” Anh ta hỏi.
Mất mát. Tôi cảm thấy thật mất mát.
“Tôi nhớ cô ấy. Tôi muốn gặp cô ấy.” Tôi bộc bạch một lần nữa, việc dẫn đến tội lỗi của tôi: bóng tối, bóng tối mà tôi dành cho cô ấy, như thể cô ấy là một loại thuốc gây nghiện.”
“Vì vậy, mặc dù trên thực tế rằng, khi cậu cảm nhận được nó, mặc dù cô ấy không đáp ứng được nhu cầu của cậu, cậu vẫn nhớ cô ấy?”
”Phải.Đó không chỉ là nhận thức của tôi, John. Cô ấy không thể là những gì tôi muốn cô ấy trở thành, và tôi không thể là những gì cô ấy muốn.”
“Cậu chắc không?”
“Cô ấy đã bỏ đi.”
“Cô ấy bỏ đi vì cậu đã đánh cô ấy. Nếu cô ấy không chia sẻ sở thích với cậu, cậu có trách cô ấy không?”
“Không”
“Cậu có bao giờ nghĩ sẽ bắt đầu một mối quan hệ theo cách của cô ấy chưa?”
“Có, dĩ nhiên rồi.” Tôi đáp, khó chịu. Ông ta lờ ngữ điệu của tôi.
“Cậu có thấy thoả mãn khi đánh cô ấy?”
“Rất thoả mãn.”
“Vậy cậu có muốn làm việc đó lần nữa không?”
Làm điều đó với cô ấy một lần nữa à? Rồi nhìn cô ấy bỏ đi, một lần nữa?
“Không”
“Sao thế?”
“Đó không phải là do cô ấy. Tôi đã làm tổn thương cô ấy. Thực sự làm tổn thương cô ấy … và cô ấy không thể … cô ấy sẽ không …” Tôi tạm dừng. “Cô ấy không thích nó. Cô ấy đã tức giận. Thực sự giận điên lên.” Vẻ mặt cô, đôi mắt chứa đựng sự tổn thương, có lẽ sẽ ám ảnh tôi trong suốt một thời gian dài… và tôi không bao giờ muốn mình lại là nguyên nhân gây ra tổn thương cho đôi mắt ấy một lần nữa.
“Cậu ngạc nhiên lắm sao?”
Tôi lắc đầu. “Cô ấy đã tức giận,” tôi thì thầm. “Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận như vậy.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Bất lực”.
“Và đó là một cảm giác quen thuộc,” ông nhắc nhở.
“Quen thuộc, thế nào cơ?” Ý ông ấy là gì?
“Cậu không nhận ra chính mình ở tất cả? Quá khứ của cậu?” Câu hỏi của ông làm tôi mất cân bằng.
Khỉ, sao cứ phải nhắc đến chuyện này hoài vậy.
“Không, tôi không biết nữa. Không giống nhau. Mối quan hệ của tôi với bà Lincoln hoàn toàn khác. ”
“Tôi không đề cập đến bà Lincoln.”
“Vậy ông đề cập đến cái gì chứ?” Tôi nói, giọng nhỏ dần, vì đột nhiên tôi đoán trước được những gì ông ấy muốn nói.
“Cậu biết.”
Tôi hít một hơi, tràn ngập sự bất lực và giận dữ của một đứa trẻ đang tự vệ. Phải. Một cơn thịnh nộ. Cơn thịnh nộ nổi dậy giận dữ sâu thẳm trong tôi … và cả sợ hãi. Bóng tối xoáy giận dữ bên trong tôi.
“Chúng không giống nhau,” tôi rít, căng thẳng cố để giữ bình tĩnh.
“Không, không đâu,” Flynn lắc đầu.
Nhưng hình ảnh cơn thịnh nộ của cô tràn vào tâm trí tôi, không hề báo trước.
“Đây là điều anh thực sự thích? Tôi, như thế này ư? ”
Nó làm tôi bớt tức giận.
“Tôi biết những gì ông đang cố gắng để làm, Bác sĩ, nhưng nó là sự so sánh không công bằng. Cô ấy bảo tôi cho cô ấy xem. Cô ấy là một người trưởng thành đã đồng ý làm thế, Vì Chúa. Cô ấy có thể nói từ an toàn. Cô ấy có thể bảo tôi dừng lại. Nhưng cô ấy đã không làm thế.”
“Tôi biết. Tôi biết.” Ông siết tay lại. “Tôi chỉ muốn tìm ví dụ về một điểm, Christian. Cậu là một người đàn ông đang giận dữ, và cậu có thể có mọi lý do. Tôi sẽ không nhắc lại tất cả những chuyện đó bây giờ-cậu rõ ràng là đang đau khổ, và toàn bộ trọng điểm trong những rắc rối này là cậu nên đến chố nào mà cậu có thể chấp nhận và cảm thấy thoải mái với chính mình. ” Ông ngừng lại. “Cô gái đó…”
“Anastasia,” tôi nóng nảy lẩm bẩm.
“Anastasia. Cô ấy rõ ràng có ảnh hưởng vô cùng lớn với cậu. Sự ra đi của cô ấy đã kích động sự tổn thương vì bị bỏ rơi và PTSD của cậu. Cô ấy rõ ràng là có ảnh hưởng tích cực đối với cậu hơn là cậu sẵn sang tự thừa nhận với chính mình.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Có phải đó là lý do tại sao điều này lại đau đớn đến vậy? Bởi vì cô ấy muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa?
“Cậu cần phải tập trung vào thứ cậu thực sự muốn được,” Flynn tiếp tục. “Và nó có vẻ như cậu muốn được ở bên cô gái này. Cậu nhớ cô ấy. Cậu có thật sự muốn được ở bên cô ấy không? ”
Được ở bên Ana ư?
“Có,” tôi thì thầm.
“Kế tiếp, cậu phải tập trung vào mục tiêu đó. Điều này đi ngược lại với những gì tôi đã từng nhấn mạnh trước đó-cái SFBT. Nếu cô ấy yêu cậu, khi cô ấy nói với cậu như thế, thì cô ấy cũng cảm thấy đau khổ. Vì vậy, tôi lặp lại câu hỏi của tôi: cậu có muốn một mối quan hệ nghiêm túc hơn với cô gái này hay không?”
“Không, tôi không có.”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì nó sẽ không bao giờ xảy ra với tôi đâu.”
“Ừ thì, nếu cô ấy vẫn chưa sẵn sàng để trở thành người phục tùng của cậu, thì cậu không thể đóng vai trò chi phối cô ấy đâu.”
Tôi trừng mắt nhìn ông ta. Nó không phải là một vai trò – nó là chính con người tôi. Và rồi, tôi nhớ lại một e-mail trước đó gửi cho Anastasia. Tôi đã nói: Những gì tôi nghĩ rằng em không nhận ra là trong một mối quan hệ giữa Người Áp Đặt và Người Phục Tùng là một người phục tùng người luôn có mọi quyền. Đó là em. Tôi sẽ lặp lại điều này, em có tất cả mọi quyền. Chứ không phải tôi. Nếu cô ấy không muốn làm những điều này… thì tôi cũng không thể.
Hy vọng lóe lên trong lòng ngực tôi.
Tôi có thể sao?
Tôi có thể có một mối quan hệ vani với Anastasia sao?
Da đầu của tôi tê rần.
Chết tiệt. Đúng là có thể thật.
Nếu tôi làm được, cô ấy sẽ muốn tôi lại chứ?
“Christian, cậu đã chứng minh rằng cậu là một người có khả năng phi thường, bất chấp mọi vấn đề của cậu. Cậu là một người hiếm có. Một khi cậu tập trung vào một mục tiêu, cậu đi thẳng và đạt được nó-vượt qua cả mọi dự đoán của riêng cậu. Nghe cậu nói hôm nay, thì rõ ràng cậu đã tập trung vào việc đưa Anastasia đến nơi mà cậu muốn cô ấy ở đó, nhưng cậu đã không giải mã sự thiếu kinh nghiệm của cô ấy hoặc cảm xúc của cô ấy. Dường như cậu đã quá tập trung vào việc đạt được mục tiêu của cậu mà quên mất con đường hai người đang đi cùng nhau.”
Hình ảnh về tháng trước hiện ra trước tôi: cô ấy vấp ngã trong văn phòng của tôi, sự bối rối tột cùng của cô tại Clayton, những cái e-mail dí dỏm, đáng yêu của cô, cái miệng thông minh của cô… tiếng cười khúc khích của cô… sự dũng cảm thầm lặng và can đảm trước mọi thách thức của cô, và nhắc tôi rằng tôi đã được tận hưởng từng phút giây ấy. Tất cả những cơn phẩn nộ, mất tập trung, hài hước, gợi cảm, sự tiếp xúc xác thịt của cô-có, tôi có. Chúng tôi đã cùng đi trên một con đường lạ thường, cả hai chúng tôi-ưm, tôi chắc chắn là như vậy
Ý nghĩ đó tối lại.
Cô ấy không biết rõ về sự đồi bại của tôi, bóng tối trong tâm hồn tôi, con quái vật đằng sau tôi – có lẽ tôi nên để cô ấy yên.
Tôi không xứng đáng với cô ấy. Cô ấy không thể yêu tôi.
Nhưng ngay cả khi tôi nghĩ đến những lời đó, tôi biết rằng tôi không đủ dũng cảm để tránh xa khỏi cô … nếu cô ấy muốn thế.
Flynn dời sự chú ý của tôi đi. “Christian, suy nghĩ về nó đi. Không còn nhiều thời gian đâu. Tôi muốn gặp cậu trong một vài ngày và nói chuyện thông suốt một số vấn đề khác mà cậu đã đề cập. Tôi sẽ bảo Janet gọi cho Andrea và sắp xếp một cuộc hẹn.” Ông ấy đứng lên, và tôi biết đến giờ về rồi…
“Ông đã cho tôi rất nhiều thứ để suy nghĩ rồi”, tôi nói với ông ấy.
“Đó là việc của tôi mà. Chỉ cần một vài ngày thôi, Christian. Chúng ta có rất nhiều điều để nói.” Ông bắt tay tôi và tặng cho tôi một nụ cười trấn an, và tôi đi với một hy vọng nhỏ nhoi.
ĐỨNG NGOÀI BAN CÔNG, tôi ngắm Seattle vào ban đêm. Ở đây tôi có thể quên đi tất cả, tránh xa tất cả mọi thứ.
Cô ấy đã gọi nó là gì nhỉ?
Tháp ngà của tôi.
Trước đây, tôi cảm thấy nó bình yên – nhưng giờ đây sự yên bình của tâm trí tôi đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi một người phụ nữ trẻ có đôi mắt xanh.
“Cậu có từng nghĩ về việc đi theo một mối quan hệ mà cô ấy muốn không?” Lời nói của Flynn nhiếc mắng tôi, nhiều khả năng xảy đến tâm trí tôi.
Tôi có thể giành lại được cô ấy sao? Ý nghĩ đó làm tôi sợ hãi.
Tôi nhấp một ngụm cognac. Tại sao cô ấy muốn tôi quay lại với cô ấy? Tôi đã bao giờ làm theo những gì cô ấy muốn tôi làm chưa? Tôi sẽ không bỏ đi hy vọng của tôi. Tôi cần phải tìm ra một cách.
Tôi cần cô ấy.
Một cái gì đó làm tôi giật mình – một sự xoay chuyển, một cái bóng ở ngoài tầm nhìn của tôi. Tôi cau mày. Cái quái gì thế…? Tôi quay về phía bóng tối, nhưng không thấy gì hết. Tôi bị ảo giác mất rồi. Tôi làm một ngụm cognac nữa và quay vào phòng khách.