_Một điều hay ho khi không có xe riêng là trên đường đi làm bằng xe bus, tôi có thể cắm tai nghe vào iPad để trong túi xách và nghe tất cả những giai điệu ngọt ngào mà Christian đã tặng. Đến lúc tới chỗ làm, trên mặt tôi đã chình ình một nụ cười ngớ ngẩn nhất.
Jack ngẩng lên nhìn tôi ngạc nhiên.
“Chào buổi sáng, Ana. Trông cô... rạng rỡ quá.” Lời nhận xét của anh ta làm tôi bối rối. Thật không thích hợp chút nào!
“Đêm qua tôi được ngủ ngon, cảm ơn Jack. Chào buổi sáng.”
Anh ta nhíu mày.
“Cô có thể đọc chỗ tài liệu này cho tôi và viết báo cáo về chúng trước giờ ăn trưa không?” Anh ta đưa cho tôi bốn tập bản thảo. Trước vẻ mặt hãi hùng của tôi, anh ta nói thêm, “chỉ đọc những chương đầu thôi.”
“Chắc chắn rồi.” Tôi mỉm cười nhẹ nhõm, còn anh ta đáp lại bằng một nụ cười rộng mở.
Tôi bật máy tính lên để bắt đầu làm việc, uống nốt cốc latte và ăn một quả chuối. Có một email từ Christian.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Giúp anh đi...
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 08:05
Tới: Anastasia Steele
Anh rất hy vọng rằng em đã ăn sáng.
Đêm qua anh nhớ em lắm.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những cuốn truyện cũ...
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 08:33
Tới: Christian Grey
Em đang vừa ăn chuối vừa gõ máy tính đây. Vài ngày nay em không ăn sáng rồi, nên đây là một bước tiến bộ đấy nhé. Em yêu ứng dụng Thư viện nước Anh lắm - em đang bắt đầu đọc Robinson Crusoe... Và dĩ nhiên, em yêu anh.
Giờ thì để em yên đi - em đang cố gắng làm việc mà.
Anastasia Steele
Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Em chỉ ăn có thế thôi sao?
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 08:36
Tới: Anastasia Steele
Em có thể làm tốt hơn thế. Em cần phải có năng lượng để van nài mà.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Kẻ phá đám
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 08:39
Tới: Christian Grey
Ngài Grey - tôi đang cố gắng làm việc để kiếm sống nhé - và chính ngài mới là người phải van nài.
Anastasia Steele
Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Có giỏi thì làm!
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 08:46
Tới: Anastasia Steele
Sao nào, quý cô Steele, tôi thích thách thức mà...
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi ngồi đó, cười nhăn nhở với cái màn hình như một kẻ ngớ ngẩn. Nhưng tôi còn phải đọc mấy chương tài liệu và viết báo cáo về chúng cho Jack. Đặt đống tài liệu lên mặt bàn, tôi bắt tay vào việc.
Buổi trưa, tôi vào một cửa hàng bán đồ ăn ngon tuyệt để chén một chiếc sandwich thịt bò hun khói tẩm gia vị và nghe nhạc trên iPad. Đầu tiên là Nitin Sawhney, với một bản nhạc dân tộc mang tên “Homelands” - nó khá hay. Quý ngài Grey có một thị hiếu âm nhạc chiết trung[1]. Tôi quay lại để nghe một bản cổ điển, “Spem In Alium” của Thomas Tallis được chơi bởi Ralph Vaughn Williams. Ôi, anh chàng Lắm Chiêu Nhiều Trò quả là có khiếu hài hước, và tôi yêu anh ấy vì điều đó. Liệu điệu cười toe ngớ ngẩn này có chịu rời bỏ gương mặt tôi không nhỉ?
[1] Chỉ việc dung hòa, thường là một cách khiên cưỡng máy móc.
Mãi mới đến buổi chiều, trong một phút bốc đồng, tôi quyết định sẽ viết emaỉl cho Christian.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Buồn quá đi...
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 16:05
Tới: Christian Grey
Em chẳng có việc gì làm, đang ngồi nghịch ngón tay cái đây này.
Anh thế nào rồi?
Anh đang làm gì thế?
Anastasia Steele
Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngón tay cái của em
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 16:15
Tới: Anastasia Steele
Lẽ ra em nên đến đây làm việc cho anh.
Em sẽ không phải ngồi nghịch ngón tay cái nữa.
Anh đảm bảo là sẽ khiến chúng trở nên hữu dụng hơn. Thực tế là anh có thể nghĩ ra vô số lựa chọn...
Anh thì đang làm mấy công việc mua bán và sáp nhập buồn tẻ thường lệ.
Chúng khô khan lắm.
Những email của em ở SIP bị giám sát đấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Ôi, khỉ thật. Tôi không hề biết. Làm thế quái nào anh ấy lại biết được nhỉ? Tôi giận dữ nhìn màn hình và vội vàng xóa hết những emaỉl chúng tôi đã gửi cho nhau đi.
Năm rưỡi, Jack lập tức có mặt ở bàn làm việc của tôi. Hôm nay là thứ Sáu nên anh ta mặc quần jean với áo sơ mi đen.
“Đi uống nhé, Ana? Chúng tôi thường làm một ly nhanh gọn ở quán bar bên kia đường.”
“Chúng tôi?” Tôi hỏi, khấp khởi hy vọng.
“Ừ, hầu hết chúng tôi đều đi... cô đi nhé?”
Không hiểu sao, tôi cũng không muốn xem xét kỹ càng, sự nhẹ nhõm chảy tràn qua tôi.
“Tôi rất thích. Quán bar đó tên gì nhỉ?”
“Quán của Năm Mươi.”
“Anh đùa à!”
Anh ta nhìn tôi lạ lùng. “Không. Cái tên đó có ý nghĩa gì với cô à?”
“Không, xin lỗi. Tôi sẽ nhập hội với mọi người ở đó.”
“Cô muốn uống gì.”
“Cho tôi ly bia.”
“Tuyệt”
Tôi chui vào nhà vệ sinh nữ và gửi email cho Christian từ chiếc BlackBerry.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Thật là quá trùng hợp
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 17:36
Tới: Christian Grey
Bọn em sẽ tới một quán bar tên là Năm Mươi.
Sự hài hước mà em có thể khai thác từ cái tên này quả là vô tận.
Mong đến lúc được gặp ngài ờ đó, ngài Grey.
A. x
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Thật mạo hiểm
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 17:38
Tới: Anastasia Steele
Khai mỏ là một công việc vô cùng, vô cùng nguy hiểm.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Mạo hiểm ư?
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 17:40
Tới: Christian Grey
Thế anh định làm gì?
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Chỉ là...
Ngày: Ngày 10 tháng 6 năm 2011 17:42
Tới: Anastasia Steele
Tôi quan sát, quý cô Steele ạ.
Tôi sắp đirọrc gặp cô rồi.
Đến sớm bao giờ cũng có lợi hơn đến muộn mà, bé yêu.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi nhìn lại mình trong gương. Một ngày mà đã tạo ra thật nhiều khác biệt! Má tôi hồng hào hơn, đôi mắt tôi trở nên lấp lánh. Nhờ Christian Grey đấy. Chỉ một email đấu khẩu với anh ấy cũng đủ để một cô gái trở nên thay đổi. Tôi cười rạng rỡ trước gương rồi vuốt phẳng chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mà Taylor đã mua cho. Hôm nay tôi cũng diện chiếc quần jean yêu thích nữa. Hầu hết phụ nữ trong văn phòng này đều mặc quần jean hoặc váy ngắn bồng bềnh. Tôi cũng phải đầu tư một hai chiếc váy như thế mới được. Có lẽ cuối tuần này tôi sẽ đi mua và dùng tờ séc mà Christian đã đưa cho tôi khi bán nàng Wanda, chiếc Beelte cũ của tôi.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.
“Cô Steele?”
Tôi quay lại chờ đợi. Một cô gái trẻ nhợt nhạt thận trọng tiến đến chỗ tôi. Cô ta trông như một hồn ma - tái nhợt và vô hồn một cách kỳ lạ.
“Cô Anastasia Steele phải không?” Cô ta nhắc lại, vẻ mặt bất động như tượng dù cô ta đang nói.
“Vâng?”
Cô gái ngừng lại, chằm chằm nhìn tôi từ khoảng cách gần một mét trên vỉa hè, tôi cũng đứng yên nhìn cô ta. Ai vậy nhỉ? Cô ta muốn gì?
“Tôi giúp được gì cho cô?” Tôi hỏi. Mà sao cô ta biết tên tôi?
“Không... tôi chỉ muốn nhìn cô.” Giọng cô ta khẽ khàng một cách kỳ quái. Giống như tôi, cô ta có mái tóc đen tương phản hoàn toàn với làn da trắng. Mắt cô ta màu nâu như rượu bourbon, nhưng phẳng lặng. Chẳng có tí sức sống nào trong chúng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, hằn sâu một nỗi buồn.
“Xin lỗi - có vẻ cô đã biết về tôi?” Tôi nói, cố lờ đi sự cảnh giác đang râm ran dọc xương sống mình. Nhìn gần hơn, cô ta trông kỳ cục, mái tóc rối bời, dáng vẻ lôi thôi. Bộ đồ cô ta đang mặc rộng hơn hai cỡ, kể cả chiếc áo choàng đi mưa được thiết kế cẩn thận.
Cô ta cười vang, một âm thanh chói tai lạ lùng càng làm tôi thêm lo lắng.
“Cô có thứ gì mà tôi không có nhỉ?” Cô ta buồn bã hỏi.
Nỗi lo lắng của tôi chuyển thành sợ hãi. “Tôi xin lỗi... cô là ai?”
“Tôi ư? Chẳng là ai cả.” Cô ta luồn tay qua mái tóc dài ngang vai, khi làm thế, tay áo choàng vén lên, để lộ một lớp băng gạc vấy bẩn quấn quanh cổ tay cô ta.
Trời ơi.
“Ngày tốt lành, cô Steele.” Nói rồi cô gái quay gót bước đi, còn tôi vẫn đứng như cắm rễ trên đường. Tôi đứng nhìn cho đến khi dáng người yếu ớt của cô ta khuất khỏi tầm mắt, biến mất vào đám người làm công đang túa ra từ những văn phòng khác nhau.
Thế này là thế nào nhỉ?
Bối rối, tôi băng qua phố tới quán bar, cố gắng tiêu hóa những gì vừa diễn ra, trong khi cô nàng Tiềm Thức của tôi ngóc cái đầu xấu xí và rít lên - Cô gái này hẳn phải dính dáng gì đó với Christian rồi.
Năm Mươi là một quán bar ồn ào, như hang động với cờ bóng chày và tranh ảnh quảng cáo treo đầy tường. Jack đã ở đó với Elizabeth; Courtney, một Biên tập viên khác; hai anh chàng từ phòng Tài chính và Claire ở quầy lễ tân. Cô ấy đang đeo đôi hoa tai tròn bằng bạc đặc trưng không lẫn vào đâu được.
“Chào Ana!” Jack đưa tôi một chai Bud.
“Nâng cốc nào... cảm ơn anh,” tôi lẩm bẩm, vẫn còn run rẩy sau cuộc chạm trán với cô nàng Ma Nữ.
“Nâng cốc!” Chúng tôi cụng chai, rồi Jack tiếp tục câu chuyện với Elizabeth. Claire mỉm cười ngọt ngào với tôi.
“Vậy, tuần đầu tiên của cậu thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Cảm ơn cậu, tốt cả. ở đây có vẻ ai cũng thân thiện.”
“Có vẻ hôm nay trông cậu vui hơn hẳn.”
“Thứ Sáu mà,” tôi nói nhanh. “Thế... cậu có kế hoạch gì cho cuối tuần này chưa?”
KỸ THUẬT ĐÁNH LẠC HƯỚNG BÀI BẢN của tôi lại phát huy hiệu quả và thế là tôi thoát nạn. Claire hóa ra còn có sáu anh chị em nữa, cô ấy chuẩn bị tới Tacoma để sum họp với đại gia đình mình. Cô ấy trở nên sôi nổi hẳn lên, và tôi nhận ra kể từ khi Kate rời đến Barbados, tôi chưa nói chuyện với cô gái nào cùng tầm tuổi cả.
Bỗng dưng tôi băn khoăn không biết Kate thế nào rồi... cả Elliot nữa. Tôi phải nhớ hỏi Christian xem anh ấy có nghe tin tức gì về Elliot không, ồ, cả Ethan, anh trai của Kate nữa, anh ấy sẽ trở về vào thứ Ba tuần tới, và ở lại căn hộ của chúng tôi. Tôi chẳng thể hình dung nổi Christian sẽ vui vẻ với tin này đâu. Cuộc chạm trán ban đầu với cô nàng Ma Nữ thế là trôi xa khỏi tâm trí tôi.
Trong lúc tôi trò chuyện với Claire, Elizabeth đưa tôi một chai bia nữa.
“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười với cô ấy.
Claire thật dễ trò chuyện - cô ấy thích nói chuyện - và trước khi nhận ra, tôi đã uống sang chai thứ ba, một cử chỉ lịch sự từ chàng trai phòng Tài chính.
Khi Elizabeth và Courtney đi khỏi, Jack nhập hội với Claire và tôi. Christian đâu nhỉ? Một chàng trai phòng Tài chính tham gia vào câu chuyện của Claire.
“Ana, cô đã thấy tới đây là một quyết định sáng suốt chưa?” Giọng Jack thật nhẹ nhàng, anh ta xích lại gần hơn một chút. Nhưng tôi đã để ý thấy anh ta có xu hướng làm như vậy với tất cả mọi người, kể cả trong văn phòng.
“Cả tuần nay tôi rất vui, cảm ơn anh, Jack. Vâng, quả là tôi đã có một quyết định sáng suốt.”
“Cô là một cô gái rất thông minh, Ana. Rồi cô sẽ tiến xa.”
Má tôi ửng hồng. “Cảm ơn anh,” tôi lúng búng, vì chẳng biết nói gì thêm nữa.
“Cô sống có xa đây không?”
“Ở quận Pike Market.”
“Không xa chỗ tôi lắm.” Mỉm cười, anh ta xích lại thậm chí còn gần hơn và ngả người xuống quầy bar, cho tôi vào bẫy ngon lành. “Cô có kế hoạch nào cuối tuần này chưa?”
Christian quàng tay qua vai tôi trong một dáng vẻ rất đỗi thản nhiên - nhưng tôi biết nó hoàn toàn khác. Anh ấy đang khẳng định quyền sở hữu, và trong trường hợp này, điều đó thật tuyệt vời. Anh hôn nhẹ lên tóc tôi.
“Chào em yêu,” anh thì thầm.
Vòng tay anh khiến tôi thấy thư thái, an toàn và náo nức kỳ lạ. Anh kéo tôi về phía mình, tôi ngước lên nhìn anh trong khi anh chằm chằm nhìn Jack, vẻ mặt hoàn toàn bình thản. Chuyển sự chú ý về phía tôi, anh trao cho tôi nụ cười mỉm và một nụ hôn ngắn. Anh mặc chiếc áo khoác kẻ sọc nhỏ màu xanh biển bên ngoài quần jean và sơ mi trắng để mở khuy hờ hững. Trông anh thật đáng thèm khát.
Jack lê bước lùi lại một cách khó chịu.
“Jack, đây là Christian,” tôi lầm bầm biện giải. Sao tôi lại phải cảm thấy có lỗi nhỉ? “Christian, đây là Jack.”
“Tôi là bạn trai cô ấy,” Christian nói với một nụ cười mỉm lãnh đạm rất cơ học khi bắt tay Jack. Tôi liếc nhìn Jack lúc này đang thầm đánh giá thứ hình mẫu lý tưởng cho giới đàn ông trước mặt mình.
“Tôi là sếp của cô ấy,” Jack ngạo mạn đáp lại. “Ana đúng là có lần đã nhắc tới một người bạn trai cũ.”
Ôi, khi thật. Anh không muốn chơi trò này với chàng Năm Mươi đâu.
“À, không còn là cũ nữa,” Christian điềm tĩnh đáp lại. “Đi thôi, em yêu, đến lúc phải đi rồi.”
“Hai người vui lòng ở lại uống với chúng tôi,” giọng Jack mượt như nhung.
Tôi không nghĩ đây là một ý kiến hay. Sao chuyện này lại trở nên không thoải mái đến vậy nhỉ? Tôi liếc sang phía Claire, người dĩ nhiên đang há hốc miệng nhìn chằm chằm về phía Christian với vẻ thèm muốn không che giấu. Khi nào tôi mới thôi không bận tâm đến hiệu ứng anh ấy gây ra với phụ nữ nhỉ?
“Chúng tôi có kế hoạch rồi,” Christian đáp lại với nụ cười bí ẩn thường lệ.
Chúng tôi ư? Một cơn rùng mình mong đợi chạy dọc cơ thể tôi.
“Có lẽ để khi khác,” anh nói thêm. “Đi thôi em,” anh v론nói vừa cầm lấy tay tôi.
“Gặp lại mọi người vào thứ Hai nhé.” Tôi mỉm cười với Jack, Claire và anh chàng phòng Tài chính, cố gắng lờ đi vẻ mặt kém hài lòng của Jack, rồi theo Christian ra cửa.
Taylor đang ngồi sau tay lái chiếc Audi đợi sẵn bên lề đường.
“Sao chuyện này giống như một cuộc chiến hạ bệ lẫn nhau thế nhỉ?” Tôi hỏi Christian khi anh mở cửa xe cho tôi.
“Bởi vì nó đúng là như thế,” anh lẩm bẩm với nụ cười bí ẩn thường lệ rồi đóng cửa xe.
“Chào anh, Taylor,” tôi nói, và mắt chúng tôi gặp nhau trong gương chiếu hậu.
“Chào cô Steele,” Taylor đáp lại với nụ cười ấm áp.
Christian chui vào ngồi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, rồi dịu dàng hôn lên những khớp ngón tay. “Chào em,” anh nói khẽ khàng.
Má tôi ửng hồng, biết rằng Taylor có thể nghe thấy chúng tôi, nhưng cũng nhẹ lòng vì anh ấy không thể nhìn thấy ánh nhìn nóng như thiêu mà Christian đang trao cho tôi. Tôi phải huy động toàn bộ sự kiềm chế của bản thân mới không nhảy lên lòng anh ấy ngay lúc này, trong ghế sau xe.
Ôi, ghế sau xe... hmm.
“Chào anh,” tôi thở ra, miệng khô ran.
“Tối nay em muốn làm gì?”
“Em tưởng anh nói mình có kế hoạch rồi cơ mà?”
“Ồ, anh biết anh muốn làm gì, Anastasia. Anh đang hỏi em là em muốn làm gì.”
Tôi bèn cười rạng rỡ với anh.
“Anh thấy rồi,” anh nói với nụ cười toe toét hư hỏng. “Vậy thì... hãy van xin điều đó đi. Em muốn van xin ở chỗ anh hay ở chỗ em?” Anh nghiêng đầu về một bên và nở nụ cười ôi- sao-mà-quá-sexy thường lệ với tôi.
“Em nghĩ ngài quá tự phụ rồi đấy, ngài Grey. Nhưng, coi như một sự thay đổi, chúng mình sẽ đến nhà em.” Tôi cố ý cắn môi, ánh mắt anh tối lại.
“Taylor, lái xe đến nhà quý cô Steele nhé.”
“Vâng, thưa ngài,” Taylor đáp lại rồi lái xe hòa vào dòng giao thông.
“Vậy ngày hôm nay của em thế nào?” Christian hỏi.
“Tốt cả. Còn anh?”
“Tốt, cảm ơn em.”
Nụ cười giễu cợt toe toét của anh phản chiếu nụ cười của tôi, anh lại hôn lên tay tôi lần nữa.
“Em đáng yêu quá.”
“Anh cũng vậy.”
“Sếp em, Jack Hyde, có giỏi trong chuyên môn không?”
Chà! Thật là một sự chuyển hướng đột ngột. “Sao hả? Chuyện này không phải liên quan đến vụ hạ bệ lẫn nhau đấy chứ?”
Christian cười đỏm dáng. “Gã này muốn chui vào trong quần em, Anastasia ạ,” anh nói tỉnh khô.
Mặt tôi đỏ lên như gấc trong khi miệng tôi há hốc, và tôi lo lắng liếc về phía Taylor.
“Ừm, anh ta có thể muốn tất cả những thứ anh ta thích... sao chúng ta lại nói về chuyện đó nhỉ? Anh biết dù thế nào thì em cũng không quan tâm đến anh ta mà. Anh ta chỉ là sếp em thôi.”
“Đó là vấn đề đấy. Gã ta muốn thứ thuộc về anh. Anh cần biết gã ta có phải là một tay giỏi giang không.”
Tôi nhún vai. “Chắc là có.” Anh ấy định đưa chuyện này tới đâu nhỉ?
“Ừ, tốt hơn là gã ta nên để em yên, nếu không gã ta sẽ phải thấy mình thân tàn ma dại bên lề đường.”
“Ôi, Christian, anh đang nói về chuyện gì vậy? Anh ta chưa làm điều gì sai.”... Lúc này thôi. Anh ta chỉ đứng quá gần.
“Ý anh là thế đấy. Một bước nữa và gã ta sẽ phải ra đứng đường.”
“Anh không có thứ quyền lực ấy.” Thực lòng đấy! Nhưng trước khi tôi trợn tròn mắt trước anh, nhận thức đã đâm sầm vào tôi với tốc lực của một chiếc xe tải đang lao ầm ầm. “Phải không, Christian?”
Christian lại trao cho tôi nụ cười bí hiểm.
“Anh đang mua lại công ty này,” tôi thì thầm trong nỗi kinh hoàng.
Nụ cười của anh trôi tuột đi rất nhanh như thể đáp lại nỗi hoang mang trong giọng nói của tôi. “Không hẳn,” anh nói. “Anh đã mua nó. SIP. Mua hẳn rồi sao!”
Anh chớp mắt thận trọng. “Chắc là thế.”
“Anh đã mua hay là chưa mua?”
“Mua rồi.”
Cái quái gì vậy! “Tại sao?” Tôi thở hổn hển, lòng kinh sợ. Thế này là quá lắm rồi.
“Vì anh có thể, Anastasia. Anh cần em được an toàn.”
“Nhưng anh đã nói sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của em!”
“Anh có can thiệp đâu.”
Tôi giật tay ra khỏi tay anh. “Christian...” Lời lẽ không thể thốt ra khỏi miệng tôi.
Chết tiệt. Sao đúng lúc này bộ lọc từ não xuống mồm lại xảy ra sự cố.
Christian mở miệng định nói, nhưng rồi lại thôi, quắc mắt giận dữ nhìn tôi. Tôi cũng trừng trừng nhìn lại anh. Bầu không khí trong xe từ niềm vui tái hợp ấm áp ngọt ngào thoắt một cái đã chuyển sang lạnh lẽo với những lời lẽ không được nói ra và sự cáo buộc câm lặng mà chúng tôi tức tối trút sang nhau.
May thay, chuyến du hành bằng ô tô khó chịu ấy không kéo dài lâu, vì Taylor đã dừng xe lại trước căn hộ của tôi.
Tôi lập tức chui ra khỏi xe, không thèm đợi ai mở cửa.
Tôi nghe thấy Christian lẩm bẩm với Taylor. “Tốt hơn anh nên đợi ở đây.”
Tôi cảm thấy anh ấy đang đứng rất gần phía sau mình khi tôi nỗ lực tìm chùm chìa khóa cửa trước trong túi xách.
“Anastasia,” anh điềm tĩnh nói như thể tôi là một loài thú hoang bị dồn vào vách đá.
Tôi thở dài, quay lại đối diện với anh. Tôi đang quá giận dữ, nỗi tức giận của tôi như sờ nắn được - nó như một thực thể đen tối đang đe dọa bốp nghẹt lấy tôi.
“Cáo già gian ác?” Christian nhắc lại. Lần này môi anh cong lên như thể một nụ cười cố nén.
“Đừng có làm em cười trong khi em đang phát rồ lên với anh!” Tôi hét lên.
Thế là anh mỉm cười, một nụ cười chói lòa, khoe hết cả hàm răng, nụ cười của tất cả những chàng trai Mỹ, và tôi không kìm được nữa. Tôi cũng bật cười theo. Làm sao tôi chống lại nổi niềm hứng khởi khi nhìn thấy nụ cười của anh chứ?
“Chỉ bởi vì em có nụ cười ngớ ngẩn chết tiệt này trên mặt không có nghĩa là em đã thôi giận anh đâu,” tôi nín thở nói khẽ, cố hết sức kiềm chế tiếng cười khúc khích theo phong cách đội-trưởng-đội-cổ-vũ-trường-trung-học của mình. Dù mình chưa bao giờ được làm đội trưởng đội cổ vũ cả - ý nghĩ cay đắng ấy thoáng qua tâm trí tôi.
Christian cúi xuống, tôi tưởng anh định hôn tôi nhưng không phải. Anh vùi mũi vào tóc tôi rồi hít vào thật sâu.
“Như mọi khi, quý cô Steele, em vẫn đầy bất ngờ.” Anh lùi lại nhìn tôi thật lâu, những ánh hài hước nhảy múa trong mắt anh. “Vậy em có định mời anh vào nhà không, hay là anh bị tống cổ ra ngoài để thi hành quyền dân chủ như một công dân, một doanh nhân và một khách hàng Mỹ để mua bất cứ cái quái gì anh muốn?”
“Anh đã nói điều này với bác sỹ Flynn chưa?”
Anh cười vang. “Em có định để anh vào không hả, Anastasia?”
Tôi cố khoác lấy vẻ mặt miễn cưỡng - cắn môi chẳng hạn - nhưng rồi tôi mỉm cười và mở cửa. Christian quay lại vẫy tay về phía Taylor, chiếc Audi rời đi.
THẬT LẠ LÙNG KHI CÓ CHRISTIAN GREY ở trong căn hộ. Nơi này dường như quá nhỏ bé với anh.
Tôi vẫn rất giận anh - sự kiểm soát theo dõi của anh là không giới hạn, và tôi chợt hiểu vì sao anh biết được chuyện email bị giám sát tại SIP. Có khi anh còn biết về SIP nhiều hơn tôi. Ý nghĩ này thật kinh hoàng.
Tôi có thể làm gì đây? Sao anh lại có nhu cầu giữ tôi được an toàn? Tôi lớn rồi mà - phần nào - vì Chúa. Tôi có thể làm gì để cam đoan một lần nữa với anh đây?
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt Christian thật lâu khi anh sải bước trong phòng tôi như một con thú ăn thịt bị nhốt trong lồng. Thật là ấm lòng khi được ngắm nhìn anh giữa nơi tôi ở trong khi tôi tưởng chúng tôi đã chia tay. Còn hơn cả ấm lòng, tôi yêu anh, trái tim tôi căng phồng lên trong niềm hân hoan hồi hộp, ngây ngất. Anh liếc quanh, đánh giá mọi thứ.
“Đẹp đấy,” anh nói.
“Bố mẹ Kate mua cho cô ấy đấy.”
Anh lơ đãng gật đầu, đôi mắt xám táo bạo ngừng lại nơi mắt tôi, nhìn đăm đăm vào tôi.
“Ơ... anh muốn uống gì không?” Tôi khẽ nói, mặt đỏ ửng, bồn chồn.
“Không, cảm ơn em, Anastasia.” Đôi mắt anh sẫm lại.
Sao tôi lại thấy bồn chồn thế nhỉ?
“Em muốn làm gì bây giờ hả Anastasia?” Christian hỏi khẽ khàng khi bước về phía tôi, hoàn toàn hoang dã và nóng bỏng. “Anh biết anh muốn làm gì,” anh nói thêm giọng khàn khàn.
Tôi lùi lại cho đến khi va vào bệ bếp bằng bê tông.
“Em vẫn đang giận anh lắm đấy.”
“Anh biết.” Anh nở một nụ cười nhếch mép vẻ hối lỗi và tôi tan chảy... ừm, cũng không giận đến thế.
“Anh muốn ăn gì không?” Tôi hỏi.
Anh chậm rãi gật đầu. “Có. Em,” anh thì thào. Mọi nơi dưới thắt lưng tôi thít lại. Tôi bị cám dỗ bởi giọng nói của anh đã đành, nhưng còn ánh nhìn ấy - ánh nhìn thèm khát anh-muốn-em-ngay-bây-giờ - ôi mẹ ơi.
Anh đứng trước tôi, không hẳn là đụng chạm, nhìn đắm đuối vào mắt tôi và tắm đẫm tôi bằng hơi nóng tỏa ra từ cơ thể. Tôi nóng bừng đến nghẹt thở, chếnh choáng, chân tôi nhũn ra khi nỗi khát khao đen tối chảy tràn qua thân mình. Tôi muốn anh.
“Hôm nay em ăn gì chưa?” Giọng anh rì rầm.
“Bữa trưa em ăn một chiếc sandwich rồi,” tôi khẽ đáp. Tôi không muốn nói về thức ăn.
Anh nheo mắt lại. “Em cần phải ăn.”
“Lúc này em không thực sự thèm... ăn cho lắm.”
“Vậy em thèm gì, quý cô Steele?”
“Em nghĩ ngài biết mà, ngài Grey.”
Anh cúi xuống, và một lần nữa tôi nghĩ anh định hôn tôi, nhưng không phải.
“Em có muốn anh hôn em không, Anastasia?” Giọng anh nhẹ như mơ bên tai tôi.
“Có,” tôi nói qua hơi thở.
“Hôn ở đâu?”
“Mọi chỗ.”
“Em phải rõ ràng hơn một chút. Anh đã nói anh sẽ không chạm vào em cho đến khi em van xin anh và nói cho anh biết cần phải làm gì.”
Tôi thua rồi, anh ấy chơi không đẹp chút nào.
“Xin anh,” tôi thì thào.
“Xin gì?”
“Chạm vào em đi.”
“Chạm vào đâu, bé yêu?
Anh ở quá gần như trêu ngươi, mùi hương anh ngây ngất. Tôi với tới, ngay lập tức anh lùi lại.
“Không, không,” anh mắng tôi, đôi mắt anh đột nhiên mở lớn đầy báo động.
“Sao cơ?” Không... trở lại đi.
“Không.” Anh lắc đầu.
“Không ư?” Tôi không thể che giấu nỗi khao khát trong giọng mình.
Anh nhìn tôi không chắc chắn, tôi trở nên táo bẠtrước sự ngập ngừng của anh. Tôi bước về phía anh, thế là anh lùi lại, khoanh tay phòng vệ, nhưng miệng vẫn mỉm cười.
“Nhìn đi, Ana.” Đó là một lời báo trước, và anh lùa tay qua tóc, khiêu khích tôi.
“Đôi khi anh không để ý lắm thì phải,” tôi nói vẻ cảm thương. “Có lẽ em nên tìm một cái bút đánh dấu, và chúng mình nên vẽ ra những khu vực không được đặt chân vào.” Anh nhướng mày. “Ý hay đấy. Phòng ngủ của em ở đâu?” Tôi hất đầu về hướng phòng ngủ. Anh cố tình thay đổi chủ đề chăng?
“Em vẫn đang uống thuốc đấy chứ?”
Ôi khỉ thật. Thuốc.
Mặt anh xịu xuống trước biểu lộ của tôi.
“Không,” tôi nói khẽ.
“Anh thấy rồi,” anh nói, môi mím lại thành một đường mỏng. “Nào, mình cùng ăn gì đó đi.”
“Em tưởng chúng ta sắp lên giường! Em muốn lên giường với anh.”
“Anh biết, bé yêu.” Christian mỉm cười, bất thình lình anh bước nhanh đến chỗ tôi, chộp lấy cổ tay tôi kéo vào vòng tay khiến người tôi ép sát vào người anh.
“Em cần ăn và anh cũng thế,” anh lẩm bẩm, ánh mắt như thiêu đốt nhìn xuống tôi đắm đuối. “Với lại... chờ đợi là chìa khóa của cám dỗ, ngay lúc này, anh đang thực sự muốn trì hoãn sự sung sướиɠ lại.”
Hả, từ lúc nào vậy?
“Em bị cám dỗ rồi và em muốn được thỏa mãn ngay bây giờ. Em sẽ van xin anh mà, làm ơn!” Tôi khẽ rít lên.
Anh dịu dàng mỉm cười với rôi. “Ăn đã. Em gầy quá.” Nói rồi anh hôn lên trán tôi và buông tôi ra.
Đây là một trò chơi, một phần của kế hoạch quỷ quái nào đó. Tôi cáu tiết.
“Em vẫn giận chuyện anh mua lại SIP, và giờ em còn điên hơn vì anh bắt em chờ đợi.” Tôi hờn dỗi.
“Em là một quý cô nhỏ bé dễ cáu giận, đúng không? Em sẽ cảm thấy khá hơn sau khi ăn đấy.”
“Em biết mình sẽ cảm thấy khá hơn sau chuyện gì.”
“Ôi Anastasia Steele, anh bị sốc đấy.” Giọng anh thoáng chút nhạo báng.
“Đừng có trêu em nữa. Anh chơi không công bằng.”
Christian cắn môi dưới để cố kìm nụ cười toe toét. Trông anh đơn giản thật đáng ngưỡng mộ... một Christian nghịch ngợm đang chơi đùa với dục tình trong tôi. Giá mà kỹ năng quyến rũ của tôi khá khẩm hơn, tôi sẽ biết phải làm gì, nhưng việc không thể động chạm vào anh đã là một cản trở rất lớn.
Nữ Thần Ham Muốn trong tôi nheo mắt lại và trầm ngâm. Chúng tôi cần phải suy nghĩ về chuyện này.
Khi Christian và tôi đứng đó nhìn nhau chằm chằm - tôi thì nóng rực, buồn bực và thèm muốn; còn anh thì thư thái thích thú trước vẻ mặt tôi.
KHI TÔI TÌM ĐỒ từ tủ lạnh, anh lôi ra một chai rượu trắng và tìm đồ mở nút chai.
“Nơi này vẫn còn mới mẻ với em. Em nghĩ cái mở nút chai ở trong ngăn kéo đằng kia kìa.” Tôi hất cằm về phía đó.
Cảm giác này thật quá đỗi... bình dị. Hai con người, đang tìm hiểu về nhau, cùng nhau ăn bữa tối. Nhưng nó cũng quá đỗi lạ lùng. Nỗi sợ mà tôi thường cảm thấy trước sự hiện diện của anh giờ biến mất. Chúng tôi đã làm thật nhiều chuyện với nhau, tôi đỏ bừng mặt khi nghĩ về điều đó, vậy mà tôi vẫn biết rất ít về anh.
“Em đang nghĩ gì thế?” Christian cắt ngang dòng mộng tưởng của tôi khi anh thu vai cởi chiếc áo khoác kẻ sọc ra và vắt nó lên đi văng.
“Em biết về anh thật là ít.”
Mắt anh dịu lại. “Chưa ai biết vỠanh nhiều như em đâu.”
“Em không nghĩ thế.” Bà Robinson, không mời mà đến, thật khó chịu, hiện ra trong tâm trí tôi.
“Đúng mà, Anastasia. Anh là người rất, rất kín đáo.”
Anh đưa tôi một ly rượu trắng.
“Nâng ly nào,” anh nói.
“Cạn ly,” tôi nhắp một ngụm đáp lại khi anh để chai rượu vào tủ lạnh.
“Anh giúp được gì cho em không?”
“Không, xong ngay thôi mà... anh cứ ngồi đi.”
“Anh muốn giúp em mà.” Giọng anh chân thành.
“Vậy thì anh có thể thái rau.”
“Anh không nấu đâu,” anh nói, liếc con dao mà tôi đưa cho một cách ngờ vực.
“Anh cũng không cần nấu mà.” Tôi đặt chiếc thớt và vài quả ớt đỏ trước mặt anh. Anh bối rối nhìn chằm chằm xuống chúng.
“Anh chưa bao giờ thái rau à?”
“Chưa.”
Tôi cười tự mãn.
“Em đang cười nhạo anh đấy à?”
“Hóa ra có những thứ em có thể làm mà anh không thể. Đối mặt đi, Christian, em nghĩ đây là việc đầu tiên đấy. Đây, để em chỉ cho anh.”
Tôi đi lướt qua anh và anh lùi lại. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi ngồi bật dậy chăm chú quan sát.
“Như này này.” Tôi cắt đôi quả ớt ra, cẩn thận loại bỏ đám hạt.
“Trông đơn giản nhỉ.”
“Lẽ ra anh không nên gặp rắc rối với nó mới phải,” tôi lẩm bẩm vẻ mỉa mai.
Anh dửng dưng nhìn tôi một thoáng rồi tập trung vào nhiệm vụ trong khi tôi tiếp tục chuẩn bị món thịt gà thái hạt lựu. Anh bắt đầu thái, chậm rãi, cẩn thận. Chúa ơi, chúng con sẽ ở đây cả đêm đấy.
T rửa tay rồi lùng tìm chảo, dầu và những nguyên liệu cần thiết, không quên chạm lướt qua anh lần nữa - hông tôi, cánh tay tôi, lưng tôi, bàn tay tôi. Những động chạm nhỏ nhoi dường như vô hại. Anh bất động mỗi lần tôi làm thế.
“Anh biết em đang làm gì, Anastasia,” anh lầm bầm ám muội, vẫn loay hoay với quả ớt đầu tiên.
“Em nghĩ nó gọi là nấu ăn,” tôi nói, chớp chớp hàng mi. Chộp lấy một con dao khác, tôi đến bên chiếc thớt anh đang dùng, bóc và thái đám tỏi, hành tăm, đậu Pháp, tiếp tục những cú chạm nhẹ vào anh.
“Em khá đấy,” anh vừa lẩm bẩm vừa thái sang quả ớt thứ hai.
“Thái rau củ ấy ạ?” Tôi nháy mắt với anh. “Nhiều năm luyện tập rồi mà.” Tôi lướt qua anh lần nữa, lần này là cả phần sau
Cơ thể. Một lần nữa anh bất động.
“Em còn làm thế lần nữa, Anastasia, anh sẽ đè em ra sàn bếp đấy.”
Ha ha. Có tác dụng rồi. “Anh sẽ phải van xin em trước.”
“Thách nhau đấy hả?”
“Có lẽ.”
Đặt con dao, Christian chầm chậm thả bước về phía tôi, ánh mắt như thiêu đốt. Anh cúi xuống cạnh tôi và tắt bếp ga đi. Dầu trong chảo đang sôi ngay lập tức lắng xuống.
“Anh nghĩ chúng mình nên ăn sau,” anh nói. “Cho thịt gà vào tủ lạnh đi.”
Đây không phải là câu nói mà tôi chờ đợi được nghe từ Christian Grey, chỉ có anh mới có thể làm nó trở nên nóng bỏng, thực sự nóng bỏng đến nhường ấy. Tôi cầm bát thịt gà thái hạt lựu lên, run run đậy một chiếc đĩa lên nó rồi xếp vào tủ lạnh. Khi tôi quay lại, anh đã ở ngay bên cạnh.
“Vậy là anh sắp van xin đấy à?” Tôi thì thào, can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt tối sẫm của anh.
“Không, Anastasia.” Anh lắc đầu. “Không có van xin gì hết.” Giọng anh dịu dàng, đầy quyến rũ.
Và chúng tôi đứng đó, nhìn đăm đăm vào nhau, uống cạn lẫn nhau, bầu không khí giữa chúng tôi như tích điện, gần như phát ra âm thanh lách tách. Tôi cắn môi khi nỗi khao khát người đàn ông này chiếm hữu lấy tôi dữ dội, nung nóng máu tôi, nuốt cạn hơi thở tôi, cày xới phần dưới thắt lưng tôi. Tôi có thể thấy phản ứng của mình phản chiếu trong dáng đứng của anh, trong đôi mắt anh.
Trong một khắc, anh chộp lấy hông tôi và kéo tôi về phía mình, trong khi tay tôi với lấy tóc anh còn miệng anh đòi hỏi miệng tôi. Anh đẩy tôi vào chiếc tủ lạnh, và tôi mơ hồ nghe thấy tiếng loảng xoảng phản đối của chai lọ trong đó khi lưỡi anh tìm thấy lưỡi tôi. Tôi rêи ɾỉ trong miệng anh, một bàn tay anh lùa vào tóc tôi, kéo đầu tôi ngả ra sau khi chúng tôi hôn nhau một cách hoang dại.
“Em muốn gì, hả Anastasia?” Anh thở.
“Anh,” tôi nói gấp gáp.
“Ở đâu?”
“Trên giường.”
Anh rời ra, xốc tôi lên rồi trong chớp mắt đã mang tôi vào phòng ngủ, dường như không mất chút sức lực nào. Để tôi đứng xuống cạnh giường, anh cúi xuống bật đèn ngủ đầu giường lên. Anh liếc nhanh quanh phòng và hấp tấp kéo đám rèm cửa màu kem nhạt vào.
“Giờ thì sao?” Anh nói nhẹ nhàng.
“làʍ t̠ìиɦ với em đi.”
“Như thế nào?”
Gì cơ!
“Em phải nói với anh, bé yêu.”
Trời đất ạ. “Cởi đồ em đi.” Tôi hổn hển.
Anh mỉm cười và móc ngón tay vào trong cổ áo sơ mi để hở của tôi, kéo tôi về phía mình.
“Bé ngoan,” anh thì thầm, vẫn không rời ánh mắt rực lửa khỏi tôi, anh chầm chậm cởi từng khuy áo của tôi.
Ngập ngừng, tôi đặt tay lên cánh tay anh để trấn tĩnh bản thân. Anh không phàn nàn. Cánh tay anh là vùng an toàn. Khi đã cởi xong hàng khuy áo, anh lột áo tôi ra khỏi vai, và tôi bước lùi lại để chiếc áo rơi xuống sàn nhà. Anh với xuống cạp quần jean của tôi, bật tung chiếc khuy, rồi kéo khóa xuống.
“Hãy nói với anh điều em muốn, Anastasia.” Đôi mắt anh âm ỉ cháy và đôi môi anh hé mở khi anh thở những hơi ngắn gấp gáp.
“Hôn em từ đây xuống đây,” tôi thì thầm, lướt ngón tay từ phía sau tai xuống cổ họng. Anh vuốt tóc tôi ra, để lại những nụ hôn dịu nhẹ ngọt ngào dọc theo con đường ngón tay tôi đã chỉ và rồi lặp lại lần nữa.
“Quần jean và qυầи ɭóŧ của em,” tôi lẩm bẩm, và anh mỉm cười nơi cổ họng tôi rồi quỳ xuống trước tôi. Ôi, tôi cảm thấy mình thật uy quyền. Móc ngón tay vào cạp quần tôi, anh nhẹ nhàng kéo nó và chiếc qυầи ɭóŧ xuống. Tôi bước ra khỏi đám quần áo, để trên người mình còn độc chiếc áo lót. Christian dừng lại và ngẩng lên nhìn tôi trông đợi, nhưng anh không đứng lên.
“Ồ, rất hân hạnh,” anh cười khúc khích. Anh hôn tôi và nhả lưỡi ra, chiếc lưỡi luôn biết cách khơi gợi sung sướиɠ một cách thành thạo. Tôi rên lên và nắm chặt tóc anh. Anh không ngừng lại, lưỡi xoa tròn hoa huyệt của tôi, cuốn tôi đi trong điên cuồng, đi lên và lên nữa, vòng quanh và vòng quanh nữa... Ahhh... nó chỉ có thể là... bao lâu nữa đây? Ôi...
“Christian, xin anh,” tôi van xin. Tôi không muốn cứ đứng mãi thế này, tôi không còn sức nữa.
“Xin gì, Anastasia?”
“Yêu em đi.”
“Anh vẫn đang yêu mà,” anh lẩm bẩm, nhẹ nhàng thổi vào tôi.
“Không. Em muốn anh vào trong em.”
“Em chắc chứ.”
“Xin anh đấy.”
Anh vẫn không ngừng lại màn tra tấn ngọt ngào tuyệt diệu của mình. Tôi rền rĩ.
“Christian... xin anh đấy.”
Anh đứng lên và nhìn đăm đắm xuống tôi, đôi môi anh ướt lấp lánh.
Thật nóng bỏng quá đỗi...
“Sao nào?” Anh hỏi.
“Sao gì cơ?” Tôi hổn hển, nhìn chằm chằm lại anh trong nỗi ham muốn điên cuồng.
“Anh vẫn áo quần kín mít đây này.”
Tôi há hốc miệng nhìn anh, bối rối.
Cởi quần áo anh ư? Đúng, tôi có thể làm được điều đó. Tôi với đến áo sơ mi của anh nhưng anh lùi lại.
“Ồ không,” anh nhắc nhở. Khỉ thật, ý anh ấy là chiếc quần jean cơ.
Ồ, điều này khiến tôi nảy ra một ý. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi vỗ tay hoan hỉ với đám rui nhà, và tôi quỳ xuống trước anh. Tỏ ra vụng về một chút, với những ngón tay run rẩy, tôi cởi cạp quần và khóa quần của anh, rồi kéo mạnh quần jean cùng qυầи ɭóŧ xuống, thế là vật đàn ông của anh bật lên. Wow.
Tôi lén nhìn lên anh qua hàng mi, thấy anh đang chăm chăm nhìn xuống tôi với... Với gì nhỉ? Rạo rực ư? Hoảng hốt? Hay là ngạc nhiên?
Anh bước ra khỏi quần rồi cởi tất ra, tôi nắm lấy nó, ôm chặt, rồi vuốt ngược tay về phía sau như anh làm cho tôi xem trước đó. Anh lập tức rêи ɾỉ và căng cứng, tiếng thở dồn dập qua hàm răng nghiến chặt. Rất ngập ngừng, tôi đưa nó vào miệng và mυ"ŧ - thật mạnh. Ưm, anh mới ngon lành làm sao.
“Ah. Ana... Ôi chao, nhẹ thôi em.”
Anh khum bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi, và tôi đẩy của anh vào miệng mình sâu hơn, ép môi chặt hết mức có thể, rồi mυ"ŧ mạnh.
“Mẹ kiếp,” anh rít lên.
Ồ, đó quả là một âm thanh hay ho, gợi tình và cực kỳ truyền cảm hứng. Thế là tôi lặp lại. Tôi thấy mình như nữ thần Aphrodite vậy.
“Ana, đủ rồi. Đừng làm thêm nữa.”
Tôi vẫn làm lại - van xin đi, Grey, van xin đi - và làm lại một lần nữa.
“Ana, em được lắm,” anh rên lên qua hàm răng nghiến chặt. “Anh không muốn ra trong miệng em đâu.”
Tôi lại làm một lần nữa, lần này anh cúi gập xuống, túm lấy vai tôi để lôi tôi lên và quẳng xuống giường. Lột áo sơ mi qua đầu, anh với xuống chiếc quần jean vừa bị tụt ra, như một Hướng đa͙σ Sinh ngoan đa͙σ, anh giơ ra một gói nhỏ hình lá. Cũng như tôi, anh thở hổn hển.
“Cởi áo lót em ra,” anh ra lệnh.
Tôi ngồi dậy làm như được bảo.
“Nằm xuống đi. Anh muốn ngắm em.”
Tôi nằm xuống, nhìn chằm chằm vào anh khi anh chậm rãi đeo bao vào. Tôi đang muốn anh phát cuồng lên. Anh cũng nhìn như dán mắt vào tôi và liếʍ môi.
“Em đẹp lắm, Anastasia Steele.” Anh cúi xuống giường và chầm chậm trườn lên người tôi, trườn đến đâu hôn đến đấy. Anh hôn lên từng bầu vυ" tôi, chòng ghẹo từng núm vυ", trong khi đó tôi rêи ɾỉ quằn quại dưới anh, và anh không chịu dừng lại.
Không... Dừng lại đi. Em muốn anh.
“Christian, xin anh.”
“Xin gì?” Anh lẩm bẩm giữa hai vυ" tôi.
“Em muốn anh.”
“Bây giờ?”
“Xin anh đấy.”
Nhìn chằm chằm vào tôi, anh tách hai chân tôi ra và dịch chuyển sao cho anh có thể chờn vờn ở trên tôi. Rồi, vẫn không rời mắt khỏi tôi, anh ngập sâu vào tôi trong một nhịp điệu chậm rãi đến tuyệt diệu.
Tôi nhắm mắt, tận hưởng cảm giác đầy ắp tuyệt vời khi được anh chiếm hữu, và theo bản năng tôi nâng hông lên để gặp anh, hòa cùng anh, rên lên thành tiếng. Anh lùi lại, rất từ tốn lại lấp đầy tôi lần nữa. Những ngón tay tôi tìm được đường vào trong mái tóc phóng túng mượt như lụa của anh, và anh - ôi sao mà quá nhẹ nhàng - lại chuyển động ra vào một lần nữa trong tôi.
“Nhanh lên, Christian, nhanh hơn nữa đi... xin anh.”
Anh nhìn chằm chằm xuống tôi vẻ đắc thắng và hôn tôi dữ dội, sau đó thực sự bắt đầu chuyển động - như một sự trừng phạt tàn nhẫn... Ôi trời ạ - tôi biết nó sẽ không kéo dài lâu. Anh thúc vào một cách đều đặn. Tôi bắt đầu dâng lên, hai chân căng cứng dưới anh.
“Đến đi nào, bé yêu,” anh thở gấp. “Đến với anh đi.”
Những lời lẽ của anh là sự giải phóng cho tôi, và tôi bùng nổ, huy hoàng, rời rã, thành hàng triệu mảnh quanh anh. Anh cũng bùng nổ theo, gọi to tên tôi.
“Ana! Ôi trời, Ana!” Rồi anh sụp xuống người tôi, đầu vùi trong hõm cổ tôi.