Đến hôm nay tôi đã ở bệnh viện được hơn 1 tuần. Trong suốt thời gian đó, 5 người DB ko hề đến thăm tôi lấy một lần. Tôi biết họ ko thể và cũng ko được phép xuất hiện ở bên ngoài chứ đừng nói đến chuyện đến bệnh viện gặp tôi. Vả lại tôi cũng đã nhờ Kuo giữ bí mật về căn bệnh của tôi nên ko trách họ. Ngược lại, cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Bởi tôi ko muốn họ nhìn thấy dáng vẻ đau bệnh này của tôi và cũng chẳng biết khi gặp họ rồi thì sẽ phải nói những gì. Gặp nhau chỉ càng khiến cho mọi chuyện rắc rối thêm và mọi người cũng khó xử thêm mà thôi…
Tuần trước bố mẹ đã về đến HQ và cũng đã vào bệnh viện với tôi. Tuy mọi người đều nhận ra rằng tôi đã biết rõ về bệnh tình của mình nhưng họ vẫn cố tỏ ra vui vẻ cốt để cho tôi quên rằng mình đang mắc phải căn bệnh “Bạch cầu”. Chỉ mới có vài ngày mà mắt mẹ tôi đã sưng mọng lên như thể đã khóc hết nước mắt. Còn bố thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị như thường ngày nhưng vẫn toát lên vẻ đau buồn, mắt đỏ ngầu. Nhìn thấy họ như vậy tôi rất đau lòng. Và có lẽ chính vì điều đó mà tôi đã tự nhủ mình phải cố gắng chiến thắng được bệnh tật để ko còn phải thấy nỗi đau giấu sau nụ cười của người thân mình nữa…
Cách đây 4 ngày, một tin rất vui được Kuo báo đến. Tôi có thể sẽ được cứu sống. Tủy sống của Jung Hoon hoàn toàn phù hợp với tôi. Đối với mọi người, chuyện đó ko có gì đáng để ngạc nhiên. Thế nhưng đối với tôi, bố mẹ, Bi và cả Kyo đều rất bất ngờ. Bởi trong khi người thân trong gia đình ko có một ai có tủy phù hợp với tôi thì Jung Hoon-một người ko hề có chút máu mủ lại phù hợp. Thế nhưng cái cảm giác bất ngờ ấy đã nhanh chóng thay bằng sự vui mừng tột độ. Một người đang phải đối mặt với cái chết từng ngày lại may mắn được cứu sống thì còn có thể nghĩ ngợi gì nhiều? Chỉ có thể thầm cảm ơn ông trời đã ko bắt tôi phải rời xa cuộc đời quá sớm…Hôm qua cuộc phẫu thuật ghép tủy của tôi đã thành công. Và Kuo bảo nếu tịnh dưỡng tốt thì tôi có thể sẽ trở lại như một người bình thường khỏe mạnh…Tất cả…tất cả…dường như chỉ là một giấc mơ dài…Một cơn ác mộng…Và bây giờ, tôi tỉnh thức, trở lại với cuộc sống thường ngày…
Bố mẹ mở một cuộc họp gia đình ngay trong bệnh viện. Ở trong phòng bệnh của tôi lúc này, bố mẹ đang ngồi trên chiếc ghế sopha, tôi ngồi trên chiếc giường đối diện. Còn Bi và Jung Hoon thì ngồi trên hai chiếc ghế đặt cạnh giường tôi. Ko như thường lệ, hôm nay mẹ là người bắt đầu. Bà đã nói ra bí mật được giấu kín từ bao năm qua về thân phận thật của Jung Hoon. Chuyện này tôi đã biết từ lâu nên chỉ ngồi im lặng, ko có bất cứ phản ứng nào. Một bầu không khí trầm lắng…Mẹ lại tiếp tục lên tiếng. Lần này thì những lời của bà đã thật sự làm tôi kinh ngạc đến choáng váng….Tôi và Jung Hoon có hôn ước từ trước! Giờ thì tôi đã hiểu cặp nhẫn mà tôi và anh ấy đang đeo trên cổ có ý nghĩa gì rồi…Sao lại có thể như vậy được chứ? Dù rằng hai chúng tôi ko hề có quan hệ huyết thống nhưng chí ít chúng tôi đã sống cùng nhau trong một mái nhà, lớn lên bên nhau và đối xử với nhau ko khác gì anh em ruột. Bây giờ lại bảo phải kết hôn, vẫn là sống cùng nhau nhưng với một thân phận khác: vợ-chồng…Thật…ko thể nào làm được! Lại còn Moon-cô bạn than thiết của tôi nữa. Cô ấy mà biết chuyện này liệu tình bạn của chúng tôi có còn hay ko?... Cho dù có là mơ thì tôi cũng chưa từng và cũng ko dám nghĩ đến chuyện này…Quay sang nhìn Jung Hoon…anh ấy ko hề có thái độ khó chịu giống tôi mà ngược lại có vẻ như rất vui mừng. Khuôn mặt sang bừng với nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp, trìu mến…Đến mức này thì có lẽ tôi sẽ phải tự mình đứng ra thì mới có thể giải quyết được chuyện này… Dường như nhận sự phản đối gay gắt trong ánh mắt của tôi, Bi nhanh chóng lên tiếng xin phép bố mẹ cho hai anh em chúng tôi ra ngoài nói chuyện riêng. Sau đó nắm tay tôi đi nhanh ra khỏi phòng. Chúng tôi đến cầu thang thoát hiểm.
-Anh làm cái gì vậy hả? Tại sao lại kéo em ra đây? Chẳng lẽ anh lại muốn Jung Hoon làm em rể của mình sao?-tôi hét toáng lên bằng giọng giận dữ.
-Jenny!-Bi siết chặt hai vai tôi- Anh Hai biết em ko muốn chấp nhận chuyện phải kết hôn với Jung Hoon. Lúc đầu anh cũng rất phản đối nhưng bây giờ thì…-anh ấy im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp-Jung Hoon là một người tốt, rất tốt. Nó từ nhỏ đã luôn chăm sóc chu đáo cho em, luôn quan tâm đến em. Hơn nữa lần này là nhờ nó, em mới có thể giữ được mạng sống. Và điều quan trọng là nó yêu em. Em bảo anh phải làm sao đây chứ? Nó đâu có điểm gì để mà chê trách? Ko lẽ anh trai chọn cho em gái của mình một người chồng tốt là có tội hay sao chứ?-Bi gằn giọng.
Tôi dần tuột khỏi tay của Bi, ngã phịch xuống bậc thang… Phải rồi! Suýt chút nữa là tôi đã quên cái mạng sống này của tôi là do Jung Hoon giật về từ tay của Thần Chết. Tôi nợ anh ấy-một món nợ rất lớn mà cả đời này cũng chẳng thể trả hết…Tại sao tôi ko sớm nhận ra tình cảm của Jung Hoon giành cho mình? Giờ nghĩ lại, tôi mới giật mình phát hiện ra đã bao nhiêu lần anh ấy nói về chuyện đó nhưng tôi quá ngốc, ko hề hiểu được những ẩn ý trong lời nói của anh ấy lẫn thái độ mà Jung Hoon đối xử với tôi…Phải chi tôi biết được sớm hơn thì có lẽ tôi đã ko để cho anh ấy có cơ hội lấn sâu vào thứ tình cảm hoang đường này…Bây giờ thì muộn rồi! Quá muộn rồi…
…Có lẽ việc khôn ngoan nhất bây giờ mà tôi có thể làm là nhắm mắt chấp nhận chuyện này. Cả đời bố mẹ đã khổ tâm vì tôi, lần này tôi nên làm theo ý của họ. Thêm nữa là tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để đền đáp những gì mà Jung Hoon đã giành cho tôi trong suốt quãng thời gian 20 năm nay. Và quan trọng hơn, nếu kết hôn với anh ấy, tôi sẽ ko còn phải chao đảo, phải đưa ra một sự chọn lựa khó khăn giữa Hero và Max. Sẽ ko còn phải thấy khó xử khi đối mặt với Uno, Micky hay Xiah. Tất cả các tin đồn sẽ được chấm dứt ngay lập tức. Sự nghiệp, danh tiếng của 5 người họ sẽ lại như xưa-khi tôi chưa bước vào cuộc đời họ… Mọi chuyện sẽ được giải quyết rất êm đẹp…Nhưng!...còn Geun Young? Phải nói sao cho cô ấy hiểu? Phải làm sao mới được cô ấy tha thứ?...Cổ họng bắt đầu nghẹn lại như có một vật to chặn ngang…khó thở và rất đau. Sống mũi cay xè. Những giọt nước mắt từ từ lăn dài…lăn dài…Tôi là một đứa ko ra gì. Bạn thân…Uno, Micky, Xiah…người tôi yêu…và cả Jung Hoon…tất cả…tất cả đều đau khổ chỉ vì tôi. Còn tôi thì lại chỉ nghĩ cho bản thân mình…
Tôi đã nói sự lựa chọn của mình cho bố mẹ biết. Mọi người đều rất vui. Riêng Moon, cô ấy ko nói gì mà chỉ lặng lẽ khóc rồi bỏ đi. Đã hai ngày rồi, ko một ai có thể liên lạc được với cô ấy, kể cả Jung Hoon. Mặc dù cảm giác có lỗi với Geun Young luôn xâm chiếm người tôi nhưng tôi vẫn ko thay đổi quyết định. Tôi là một con bạn tồi, Moon nên quên tôi đi…
Tuần sau tôi sẽ theo bố mẹ trở về Mĩ, điều trị thêm một thời gian nữa tại bệnh viện ở đó cho đến khi nào khỏe hẳn. Sau đó chuyện kết hôn mới tiến hành. Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng…Riêng tôi thì chưa! Với 4 người kia thì tôi đã nói lời tạm biệt, bây giờ có lẽ ko cần nữa. Nhưng còn Jae, chiếc nhẫn của anh ấy vẫn còn đang ở chỗ tôi. Và tôi cũng chưa chính thức nói lời chia tay…Thực lòng tôi rất muốn đến gặp 5 người họ một lần. Bởi đây có thể sẽ là lần cuối cùng tôi ở HQ. Tuy nhiên hoàn cảnh hiện nay ko cho phép và tôi cũng sợ nếu mình gặp được họ thì sẽ ko thể kìm lòng, sẽ thay đổi quyết định. Vậy nên sáng nay tôi đã viết một bức thư cho 5 người, một bức thư cho Hero. Chờ đến ngày đi, tôi sẽ nhờ Bi chuyển giùm hai bức thư ấy lẫn chiếc nhẫn của Hero đến chỗ họ…Tạm biệt Max!...Tạm biệt Jae!...Tạm biệt Uno!...Tạm biệt Micky!…Tạm biệt Xiah!...Tạm biệt những kí ức vui, buồn!…Tạm biệt HQ!...Tạm biệt tất cả!…
Tôi đang ở sân bay. Đầu óc lúc này trống rỗng. Cả người ko còn chút sức sống. Thất thần. Thật sự là mọi chuyện phải kết thúc thế này sao?... Đau quặn thắt trong lòng…muốn khóc nhưng nước mắt đã ráo hoảnh từ khi nào…Ko biết 5 người kia đã nhận được thư của tôi chưa nhỉ?...Ôi! Jen, tỉnh lại đi! Chẳng phải đã quyết tâm sẽ rũ bỏ hết quá khứ rồi sao? Tại sao giờ lại còn nghĩ về họ? Ko được nghĩ…ko được nhớ…quên đi…Tiếng Jung Hoon gọi khiến tôi sực tỉnh, kéo tôi về với thực tại. Đã đến giờ lên máy bay. Tôi bước nhanh về phía trước như để trốn chạy quá khứ…Bất chợt tôi khựng lại, trái tim đột nhiên đau nhói…khó thở…Toàn thân ngã khụy xuống sàn. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Mồ hôi tuôn ra ko ngừng, ướt đẫm cả chiếc áo đang mặc trên người… Đột nhiên từ đâu một cô bé chạy đến, tông phải tôi. Chiếc điện thoại tuột ra khỏi tay, rơi xuống đất. Một âm thanh khô khốc, chói tai vang lên. Tôi ngồi yên bất động. Trái tim như ngừng đập trong giây phút ấy. Đầu óc rối loạn. Mọi tiếng động xung quanh dường như đã im bặt. Mọi thứ trước mắt cũng nhòa dần…nhòa dần…Jung Hoon vội vàng dìu tôi dậy. Phải mất một lúc lâu mọi thứ mới dần dần trở lại bình thường. Chỉ riêng cái cảm giác bất an là vẫn còn. Và càng ngày lại càng cảm thấy bất an hơn…Chuyện này là sao đây chứ? Tự dưng lại thế này, ko lẽ…sắp có một chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra? Nếu thật thế thì… Mà ko, ko thể thế được. Tôi sắp rời khỏi HQ thì làm sao có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Chắc linh cảm lần này bị sai thôi…Nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp…Nhất định là thế…
Tiếng loa phóng thanh vang lên, thông báo chuyến bay từ HQ đến Mĩ sắp cất cánh. Bố mẹ giục chúng tôi mau đi vào bên trong để lên máy bay. Tôi miễn cưỡng đứng dậy, vừa lúc ấy có người gọi tên tôi, một giọng nói rất quen thuộc. Tôi xoay người lại, đứng trước mặt tôi là…