Tôi mở cửa bước ra khỏi phòng. Và một điều lạ là 5 người kia cũng đang làm động tác giống hệt tôi. Bọn họ ai cũng ăn mặc tươm tất, có lẽ là định ra ngoài.
-Các anh đang ốm mà định đi đâu vậy hả? Vào phòng nằm ngay!-tôi ra lệnh.
-Ko được! Anh Vincent bảo phải đến gấp.-Max thông báo.
-Bọn anh khỏe rồi mà, ko sao đâu. Em đừng lo-Hero trấn an tôi.
-Trông người nào cũng trắng bệch thế kia mà dám bảo là khỏe hả?-tôi nhíu mày.-để em kiểm tra đã.
Nói rồi tôi bước đến và đặt tay lên trán từng người một. Đúng là cả 5 người đều ko còn sốt nữa.
-Nhưng phải ăn sáng đã chứ?-tôi hỏi.
-Thôi, ko cần đâu-Xiah lắc đầu.
-Đến trễ thì ông Vincent lại cằn nhằn nữa thì đau đầu lắm-Mic nhăn mặt.
Tôi liếc xéo bọn họ rồi bỏ đi. Thật tức quá đi mất! Tôi lo lắng cho họ nên mới thế, vậy mà người nào cũng từ chối. Ừ, có giỏi thì đi đi. Thử ốm thêm một lần nữa xem, đừng hòng tôi chăm sóc cho nữa…
Tuy đã tự nhủ với mình đừng quan tâm đến họ nữa thế nhưng sao tôi ko làm được. Tôi sợ 5 người vừa mới ốm dậy, chưa được ăn lại phải làm việc, họ sẽ kiệt sức mất. Thế nên cuối cùng tôi quyết định làm món cơm cuộn trứng và đem đến SM cho bọn họ.
Cũng may là anh Vincent trước đây có đưa cho tôi một tấm card, nên tôi chỉ cần trình nó ra cho người bảo vệ xem là có thể dễ dàng đi vào trong. Khó khăn lắm tôi mới tìm được đến phòng tập của 5 người họ…
-Các cậu làm cái trò gì vậy? Như thế mà gọi là nhảy đó sao?-giọng anh Vincent to đến nỗi đứng ngoài tôi cũng có thể nghe thấy-còn cậu nữa, nhóm trưởng mà bất tài và vô trách nhiệm như thế hả? Hừ tôi nói cho mà biết, nếu ko muốn tôi giải tán cái nhóm này thì các cậu liệu hồn mà tập cho đàng hoàng vào.
-Xin lỗi! Bọn em sẽ cố gắng-giọng Uno vang lên.
Vincent ko nói thêm gì nữa mà hầm hầm bỏ ra ngoài. Cái ông Vincent này cũng thật là quá đáng. Rõ ràng là 5 người đó đang bị bệnh thế mà anh ta lại bắt bọn họ tập nhiều như thế. Còn 5 người này nữa, bình thường nói nhiều lắm mà, sao hôm nay ai cũng câm như hến thế? Bắt Uno phải chịu đựng một mình. Cảm giác vừa tức giận thay Uno lại vừa thương anh ấy cứ như là một vật nặng đè lên ngực tôi, khiến tôi thấy khó thở ghê gớm. Cổ họng như có vật gì chặn ngang. Và nước mắt thì chực trào ra ngoài. Ngay lúc này tôi chỉ muốn đuổi theo Vincent cho anh ta một trận nhưng cũng may là kiềm lại được. Đứng ngoài một lúc cho cảm xúc dịu xuống. Sau đó tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi và bước vào.
-Các anh ko đói sao?-tôi lên tiếng.
-Jen?-cả 5 người trợn mắt nhìn tôi và đồng thanh thốt lên.
-Nhìn em làm gì? Đến đây ăn đi!-tôi vừa nói vừa giơ cao giỏ đựng thức ăn.
Thế nhưng họ vẫn cứ đứng yên một chỗ và há hốc mồm nhìn tôi ko chớp mắt. Tôi đành phải bước đến, đặt giỏ thức ăn vào tay Uno rồi bước ra ngoài. Nếu tôi mà ko đi chắc họ sẽ đứng sững đó mà nhìn tôi suốt cả buổi sáng mất. Như sực tỉnh, Uno đẩy cái giỏ thức ăn sang cho Xiah đứng bên cạnh và đuổi theo tôi. Anh ấy nắm tay tôi kéo đến một cầu thang thoát hiểm khá vắng vẻ. Uno cứ đứng tròn mắt nhìn tôi mà ko nói một lời nào. Tôi ko nghĩ việc mình đến đây lại khiến cho mọi người ngạc nhiên đến thế.
-Này! Sao anh ko nói chuyện các anh bị bệnh cho anh Vincent biết mà lại đứng ra nhận lỗi một mình thế hả?-tôi lên tiếng.
-Một ca sĩ thì ko thể viện cớ bị ốm để biện hộ cho mình được.-Uno cười buồn và lắc đầu-vả lại anh là nhóm trưởng, phải có trách nhiệm chứ.
-Là lỗi của em. Đáng ra em ko nên kéo các anh ra mưa như thế-tôi cúi đầu.
-Ngốc quá! Em ko có lỗi gì hết. Là do sức khỏe bọn anh yếu quá thôi.-Uno mỉm cười và xoa nhẹ đầu tôi.
-Nhưng…có thật là nhất định ko được nói ra chuyện các anh bị ốm với anh Vincent ko? Em thật ko đành lòng đứng nhìn anh phải gánh hết mọi trách nhiệm và cũng ko muốn thấy anh bị anh ấy mắng như thế.-tôi nói bằng giọng ấm ức.
-Ko sao đâu mà, em đừng lo. Những chuyện này đối với anh chẳng là gì hết. Em nên nhớ rằng anh đã làm nhóm trưởng của DBSK 3 năm rồi, anh đã quá quen với những áp lực này.
-Nhưng…
-Em ko tin sao? Đây, đây! anh vẫn bình thường, vẫn cười được nè-Uno vừa nói vừa nhe răng ra cười thật tươi.
-Phì…-tôi phì cười.-thôi được rồi, em tin rồi! Anh ko cần phải cố cười như thế đâu, em sợ tối mình sẽ bị ám ảnh mất.-tôi phẩy tay.
-Em thật là…Anh đẹp trai thế này mà lúc nào em cũng chê là sao hả?-Uno nhăn nhó.
-Thôi ko nói nữa, anh mau vào ăn đi, ko thì 4 người kia sẽ ăn hết, ko chừa lại miếng nào đâu. Em cũng về đây!
-Uh, em đi cẩn thận đấy!-Uno dặn dò.
Nói xong anh ấy nhanh chóng bước về phía trước. Tôi cũng đang định quay lưng đi thì đột nhiên một ý tưởng lóe sáng trong đầu. Tôi đuổi theo Uno và giữ tay anh ấy lại:
-Uno, anh nghe cho rõ đây! Chiaki, cố lên!
Uno tròn mắt nhìn tôi, có lẽ là sock lắm thì phải. Miệng anh ấy mấp máy nhưng ko thể nói thành lời.
-Thôi em về đây, bye!
Nói rồi tôi chạy nhanh khỏi chỗ đó. Nói thật, trước giờ tôi chưa từng nói ra những câu như thế với Uno. Hôm nay là lần đầu cho nên hơi ngượng một chút. Mà sao tôi lại hành động như thế cơ chứ? Càng ngày càng ko làm chủ được bản thân nữa rồi. Chắc phải mua thuốc uống cho tỉnh lại quá! Ôi! sao mặt mình lại đỏ phừng phừng thế này cơ chứ?...
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên mọi thứ trước mặt tôi tối sầm lại, đầu óc choáng váng. Tôi ngã khụy xuống đất. Từng giọt máu từ mũi chảy ra. Sao tự dưng lại chảy máu cam chứ? Lạ thật!…Bỗng chiếc điện thoại rung lên bần bật, anh Kuo gọi. Bằng một giọng hốt hoảng xen lẫn lo lắng, anh ấy bảo tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức…
------------------------
Tại bệnh viện.
-Dạo này em có thấy có điều gì bất thường ko?-Kuo nhìn tôi dò hỏi.
-Bất thường? để em xem đã…-ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu tôi mới lên tiếng-dạo này em rất hay bị chóng mặt và…
-Anh hôm nay là lạ làm sao ấy.Cứ ấp a ấp úng mãi-tôi trách- nếu ko còn chuyện gì nữa thì em phải về đây.-tôi đứng dậy.
-Để anh đưa em về. Anh cũng định gặp Xiah nói chút chuyện-Kuo cũng đứng lên theo tôi.
-Nhưng anh ấy ko có nhà.-tôi lắc đầu-em tự đi được, anh cứ làm việc đi. Em về đây!
Nói rồi tôi bước đi. Nhưng bất ngờ, Kuo lại nắm tay tôi giữ lại. Anh ấy nhìn thẳng vào tôi, giữ chặt hai vai tôi.
-Nghe anh dặn đây Jen! Từ giờ em phải giữ cho tâm trạng được thoải mái, ko được nghĩ ngợi nhiều. Phải ăn uống đủ chất, ko được bỏ bữa, ngủ đúng giờ. Và nhất là đừng để cho mình bị thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ. Biết chưa?
-Va…âng…vâng…-tôi lắp bắp đáp.
Tại sao Kuo lại có thái độ như thế? Thực ra là có chuyện gì? Ko lẽ tôi mắc phải một căn bệnh nào đó? Tôi thật sự rất hoang mang… Nếu thật là như thế thì tôi phải làm sao chứ? Tôi chỉ mới 19 tuổi, chưa tận hưởng được hết cuộc sống, chưa hoàn thành được ước mơ và vẫn còn rất nhiều chuyện dở dang chưa được giải quyết ở phía trước. Hero, Max, Uno, Micky, Xiah, anh Hai, anh Jung Hoon, Moon, Song, bố mẹ…nếu nhỡ tôi mà có chết đi thì họ phải làm sao chứ? KHÔNG! TÔI KHÔNG THỂ CHẾT! Nhất định là ko được.
Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi của mình xuống và đuổi theo Kuo.
-Có thật là em ko sao ko?... Em ko mắc bệnh gì đúng ko?... Anh nói đi,… nói đi!-tôi níu chặt tay áo anh ấy và hỏi bằng giọng ngắt quãng và run run.
-Đúng thế, em không có bệnh gì hết, yên tâm đi! Chỉ là anh thấy em có vẻ hơi mệt mỏi nên định đưa em vào viện để tịnh dưỡng vài hôm và tiện thể làm xét nghiệm tổng quát thôi.-anh ấy đáp một cách chậm rãi.
-Anh không được giấu em điều gì đâu đấy!-tôi vẫn còn nghi ngờ.
-Jen! Anh ko giấu em gì hết, thật đấy!-Kuo khẳng định.
-Vậy thì được rồi, em về đây-tôi thở hắt ra.
Kuo trước giờ chưa hề giấu tôi chuyện gì, lần này chắc cũng thế. Mong là sẽ ko có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra nữa. Bởi vì ngay lúc này đây tôi cần phải thật tỉnh táo để giải quyết chuyện kia. Giải quyết một cách êm đẹp, ko gây ra điều đáng tiếc cho bất cứ ai…