Trong đầu tôi lúc này trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì cho nên hồn. Một bầu ko khí im lặng đáng sợ đang bao quanh. Mic đang ngồi cắm cúi đọc sách, Uno đang nghe nhạc, Xiah đang chăm chú vào cái laptop của mình. Hero thì mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của xe và hình như đang suy nghĩ một cái gì đó. Và cuối cùng là Max, trước mặt anh ta là một đống bánh kẹo, miệng thì đầy thức ăn, vậy mà vẫn cứ cố gắng nhét thêm vào. Chắc anh ta sợ nếu để cái miệng của mình được rảnh rỗi thì sẽ phun ra những lời nói ko hay.
Nhìn cái miệng của Max phồng to lên và đang trợn trạo nhai, nuốt thức ăn tôi cảm thấy buồn cười kinh khủng. Tôi đã cố gắng kiềm chế để ko bật ra tiếng cười nhưng kết quả vẫn ko kiềm được, thế là tôi ngồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
5 người kia quay sang nhìn tôi bằng những ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
-Em bị thương ở tay chứ có phải ở đầu đâu mà sao lại thành ra thế này?-Xiah nhíu mày hỏi.
-Gì chứ? Em ko phải là đang “lên cơn” đâu-tôi thôi cười và quay sang lườm Xiah.
-Vậy tại sao tự dưng lại ngồi cười khan thế?-Mic nhìn tôi ko chớp mắt.
Tôi ko đáp mà chỉ hất mặt về phía Max. 4 người còn lại cũng nhanh chóng hướng ánh mắt của mình về phía ấy. Và ko khác gì tôi lúc nãy, tất cả bọn họ đều phá lên cười khi nhìn thấy anh ta như thế. Chỉ tội cho Max, anh ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cứ nghệt mặt ra, vậy nên kết quả là trông càng “ngố” ko thể tả.
-Các người có “bệnh” thì cũng vừa vừa thôi! Làm cái gì mà cười như điên như dại vậy hả?-Max quát lên.
-Ông tướng ạ! Cứ việc từ tốn mà ăn, có ai giành của cậu đâu mà ngốn đầy một miệng thế kia?-Hero vừa cười vừa nói.
-Đúng. Cậu mà cứ như thế thì có ngày sẽ chết vì nghẹn mà ko kịp trăn trối đâu-Uno chêm vào.
-Cái gì?-Max trợn mắt lên và đang chuẩn bị cho một cuộc khẩu chiến.
-Stop here!-tôi lên tiếng ngăn lại-em có chuyện muốn hỏi, mọi người phải trả lời đúng sự thật đấy.-tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn một lượt hết tất cả 5 người.
-Là chuyện của Tae Hee đúng ko? Anh cũng đang định nói đây. Cô ta…
-Max! cậu điên rồi sao?- Uno lập tức gắt lên cắt ngang lời Max.
-Thì Jen cũng đã hỏi rồi đấy thôi. Với lại tôi cũng đang muốn phát điên lên đây, ko thể tiếp tục im lặng được nữa đâu-Max cũng gắt lên.
Bầu ko khí lại rơi vào trong tĩnh lặng. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Max cũng lên tiếng. Và rồi sau đó, mỗi người một câu, toàn bộ những khúc mắc của tôi đã được giải tỏa. 5 người bọn họ, trên đường đến phòng y tế đã vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Kim Tae Hee và Yoo Ha Na. Thì ra chuyện ngày hôm nay ko phải là một tai nạn như tôi vẫn nghĩ mà đó là một kế hoạch do Kim Tae Hee và Yoo Ha Na vạch ra. Trước giờ vẫn biết là họ ko ưa gì tôi, nhưng tôi ko nghĩ là hai người đó lại ghét tôi đến mức độ phải dùng đến cả H2SO4 đậm đặc. Mọi chuyện giờ đây đã vượt ra quá xa tầm kiểm soát của tôi rồi. Lúc đầu thì cũng chỉ nghĩ đơn giản là giúp Max thoát khỏi một cuộc hôn nhân mang tính “kinh doanh” nhưng cuối cùng lại gây ra hiểu lầm lớn với Tae Hee. Còn Yoo Ha Na? nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn ko biết là mình đã làm gì có lỗi với cô ấy. Hay là…
Tôi vừa nghĩ vừa quay sang nhìn Hero. Có thể lắm! Tuy chỉ gặp nhau đúng 1 lần duy nhất nhưng tôi cảm nhận được hình như cô ấy có tình cảm với Hero.
Với Tae Hee thì ko thể giải quyết được, vì tôi đã trót hứa với Max sẽ giúp anh ta đến cùng. Còn với Ha Na, tôi có thể đến tìm cô ấy và giải thích rằng giữa tôi với Hero chẳng có gì cả. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nếu nói ra rồi thì Hero và Ha Na sẽ trở thành một đôi thì tôi lại có cảm giác khó chịu vô cùng. Tôi ko muốn thế, ko muốn thấy cảnh Hero ở bên cạnh một cô gái khác , ko muốn, ko muốn…
-Sau này bọn anh sẽ luôn ở cạnh em, chuyện như ngày hôm nay chắc chắn sẽ ko xảy ra nữa đâu. Yên tâm đi- Hero nhẹ nhàng nói.
-Còn nữa, em đừng đến gần Lee Wan! Tuy bọn anh chưa biết là cậu ta có xấu xa như cô chị hay ko nhưng cứ tránh đi là hơn-Max tiếp lời.
-Anh thôi đi! Lee Wan là một người tốt, rất tốt. Nếu ko có cậu ta thì giờ này chắc em đã phải nằm trong bệnh viện ấy chứ-tôi gắt nhẹ.
-Có thể đó cũng là một kế hoạch của bọn họ thì sao?-Xiah quay sang nhìn tôi hỏi.
-Anh có thấy người nào lại đi cứu người mình muốn hại ko hả? – tôi gằn giọng.
-Đồng ý là cậu ta ko phải người xấu. Nhưng rất có thể Tae Hee sẽ lợi dụng cậu ta để hại em. Vậy nên để cả hai được an toàn, em nên tránh xa Lee Wan ra.-Mic ra lệnh.
-Nhưng…-tôi định lên tiếng phản đối thì lập tức bị Uno chặn họng ngay:
-Em đừng bướng nữa. Lần này phải nghe theo lời bọn anh. Từ giờ mỗi khi đi đâu, bọn anh sẽ đưa em đến tận nơi và đón về tận nhà.
Nếu như là hồi mới quen biết 5 người này thì chắc có lẽ những chuyện này sẽ khiến tôi rất bực mình. Nhưng bây giờ thì lại khác. Ko hiểu sao khi nghĩ đến việc họ lo lắng cho mình, bảo vệ cho mình, tôi lại thấy rất vui. Thế nên tôi cũng chẳng phản đối nữa mà ngoan ngoãn nghe theo sự xếp đặt của 5 người họ…
-----------------------------------------
Sáng hôm sau.
Vừa bước đến cổng trường đã thấy Lee Wan đứng đợi ở đó từ lúc nào. Chưa kịp nghĩ mình phải làm gì thì tôi đã bị 5 người DB kéo đi. Thoáng thấy tôi, Lee Wan chạy đến và nói:
-Chị! Em có chuyện muốn nói.
-Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi-Hero nói như ra lệnh.
-Tôi muốn nói chuyện riêng với chị ấy chứ ko phải với các anh-Lee Wan gằn giọng.
-Hừ! đã cho cơ hội rồi mà cậu ko chịu chộp lấy đấy nhá! Sau này đừng có trách bọn tôi.-Uno bình thản nói- Chúng ta đi thôi.
-Các anh làm cái trò gì thế hả? chuyện giữa tôi và chị ấy liên quan gì đến các anh chứ?-Lee Wan gắt.
-Nói cho cậu biết, nếu chúng tôi ko cho phép thì ko một ai có thể đến gần Jen chứ đừng nói gì đến việc nói chuyện riêng với cô ấy-Xiah đáp.
-Thật vô lý! Vô lý hết sức! Các anh là gì của chị ấy? các anh có quyền gì mà dám nói thế hả?-Lee Wan dường như đã mất hết bình tĩnh, cậu ta vừa nói vừa tiến đến gần chỗ chúng tôi với một gương mặt đầy vẻ tức giận.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi vội lên tiếng:
-Bọn em sẽ ra xe nói chuyện. Các anh đứng chờ ở đây một lát đi.
-Jen?-cả 5 người kia đều quay sang nhìn tôi bắng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn chút trách móc và thốt lên.
Tôi ko nói thêm lời nào nữa mà chỉ nắm tay Lee Wan kéo đi. Ra đến xe, chưa kịp ngồi yên vị thì Lee Wan đã mở miệng tuôn ra một tràng. Có vẻ như từ hôm qua cậu ta đã bị “ức chế” nhiều lắm nên đến hôm nay, gặp được tôi thì “xả” ra hết:
-Chị! Em xin lỗi. Em ko ngờ Tae Hee lại có thể làm ra những chuyện như thế. Cũng tại em hết, cứ luôn miệng nói sẽ bảo vệ cho chị thế mà lại làm hại chị, khiến chị phải bị thương nặng thế này. Cả chuyện Tae Hee là chị của em nữa, em đã ko nói cho chị biết. Em rất xin lỗi. Nhưng chị đừng giận em có được ko? Đừng tránh mặt em, em xin chị đấy!
-Tôi đã tránh mặt cậu lần nào chưa?-tôi nhíu mày hỏi.
-Phù…-cậu ta thở phào nhẹ nhõm-thế mà em cứ tưởng chị giận em lắm chứ. Báo hại cả tối qua em ko ăn cũng chẳng ngủ được.
-Này! Tôi nói là ko tránh mặt chứ ko có nói là ko giận. Cậu giấu tôi một chuyện lớn như thế mà bảo tôi đừng giận được sao? Đến thần thánh cũng còn tức điên lên ấy chứ.-tôi vừa nói vừa lườm cậu ta bằng một ánh mắt sắc nhất có thể.
-Em đã xin lỗi rồi mà! Thật sự em cũng đâu có muốn giấu chứ. Nhưng em sợ nếu nói ra thì chị sẽ…-cậu ta đang nói thì bỗng dưng dừng lại.
-Thôi được rồi! Lần này tôi tha cho. Nhưng lần sau mà còn vậy nữa thì biết tay tôi, biết chưa hả “ông” em trai của tôi?
-Em…trai? Em ko nghe nhầm đấy chứ?-cậu ta tròn mắt hỏi lại.
-Vậy chứ muốn làm anh trai tôi hả “ông tướng”? Tôi có đến 8 ông anh rồi, ko cần thêm nữa đâu. Với lại cậu cũng nhỏ hơn tôi 1 tuổi còn gì?-tôi vênh mặt lên nói.
-Cái gì? Chị có 8 ông anh? Bộ gia đình chị thuộc diện : “nhà nghèo đông con” hả?
-Này!-tôi hét lên- nói cho cậu biết, bố mẹ tôi tuân thủ đúng “kế hoạch hóa gia đình” đó nhá! Chỉ sinh có hai con thôi.
-Thế thì đào đâu ra thêm 7 ông anh nữa thế?-cậu ta tiếp tục hỏi.
-Đó là chuyện của tôi, cậu ko cần biết.-tôi phẩy tay- À! Còn một chuyện tôi rất muốn hỏi cậu. Trước giờ tôi cứ nghĩ cậu là con một nên thích có chị nhưng hóa ra ko phải. Cậu cũng có chị còn gì? Sao ko bảo vệ Tae Hee mà theo tôi làm gì?
-Nhưng chị ấy có coi em là em trai đâu? Trong mắt chị ấy thì em chỉ là một thằng bất tài vô dụng, phá của. Từ nhỏ Tae Hee đã là một người mạnh mẽ và tài giỏi nên chị ấy ko cần ai ở bên cạnh mình hết, nhất là một đứa như em.-Lee Wan dừng lại một lúc rồi nói tiếp-ko hiểu sao lần đầu gặp chị em đã cảm nhận được một cảm giác ấm áp và gần gũi. Ở bên chị, em có thể được như những đứa em trai khác trên đời này, được quyền nhõng nhẽo mà ko cần e ngại bất cứ cái gì. Và nhất là em có thể được là chính mình, có thể bộc lộ hết tất cả tài năng và bản lĩnh của một người con trai để bảo vệ cho một người khác.
-Này! Đừng có nói ngược đời như thế chứ? Chị lớn tuổi hơn thì phải bảo vệ em mới đúng chứ?-tôi phản đối.
-Hok dám đâu!-Lee Wan bĩu môi-chị đúng là lớn hơn em một tuổi thật đấy nhưng chị yếu như sên thế thì bảo vệ được ai? Thậm chí cả bản thân mình còn lo chưa xong nữa ấy chứ.
-Ờ thì…-tôi ấp úng.-thôi, đi về đi, ko khéo 5 “ông” kia nổi trận lôi đình nữa thì nguy.-biết đối đáp với cậu ta chẳng được nên tôi đứng dậy bỏ đi.
-Vậy thì lát nữa giờ giải lao, em đến tìm chị nhé?-Lee Wan đề nghị.
-Ko được! 5 người bọn họ ko cho phép tôi gặp cậu nữa đâu.-tôi lắc đầu từ chối.
-Thế phải làm sao mới gặp được chị?-cậu ta nhăn nhó hỏi.
-Từ nay mỗi khi muốn gặp tôi thì cứ nhá máy, tôi sẽ tìm cách để ra gặp cậu. Nhưng 1 tuần chỉ được gặp 1 lần thôi đấy.-tôi dặn dò.
-Ko phải chứ? Gặp chị của mình mà cũng khó khăn đến thế sao?-Lee Wan xịu mặt xuống.
-Ngoan ngoãn nghe lời đi. Tôi cũng khổ sở lắm chứ chẳng sung sướng hơn cậu được chút xíu nào đâu.-tôi nói bằng giọng chán nản- tôi vào đây!
Nói rồi tôi bước nhanh về phía cổng trường. Thế là từ nay tôi lại có thêm một “người thân” mới. ko hiểu sao từ lúc về HQ tôi lại “thu nhận” thêm được nhiều người thân thế ko biết. Đầu tiên là 5 người DB. Tiếp theo là anh Kuo và giờ là Lee Wan. Chẳng biết là điềm tốt hay điềm xấu đây nữa? nhưng thôi, miễn là tôi và cả những người đó đều cảm thấy vui là được rồi.