-Anh có biết tại sao ngày ấy em lại đột ngột bỏ đi ko?-Heebon hỏi.
-Hai năm trước cô bỏ đi ko nói một lời, hai năm sau lại về hỏi tôi có biết lý do hay ko. Tôi thật sự ko hiểu cô đang nghĩ gì nữa-tôi lắc đầu ngán ngẩm.
-Em…em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh-đôi mắt của Heebon đã bắt đầu ngân ngấn-hồi ấy, anh Vincent nói với em rằng việc chúng ta quan hệ với nhau sẽ ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng của anh.Em đã rất sợ và lo lắng. Nhưng anh ấy hứa, nếu em chịu ra đi, chịu từ bỏ anh thì anh ấy sẽ giúp anh. Vậy nên em đã…-nói đến đây thì giọng cô ấy nghẹn lại, ko thể nói tiếp được nữa. Heebon bắt đầu khóc nấc lên.
Có chuyện này sao? Tại sao lâu nay tôi ko hề hay biết nhỉ? Vincent, anh ta sao có thể làm như thế với tôi chứ? Trong đầu tôi lúc này có bao nhiêu là mối nghi hoặc. Những chuyện này quá bất ngờ nên tôi ko thể suy nghĩ được gì.
-Vậy tại sao cô lại quay về? -tôi vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng.
-Trong thời gian qua, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em nhận ra rằng mình rất yêu anh, ko thể xa anh được. Chúng ta quay lại với nhau được ko anh? Em sẽ ko trốn chạy nữa, em sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn.-cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết.
Sau đó Heebon tiến đến chỗ tôi đang đứng, tựa vào người tôi, vòng tay ôm tôi. Trong giây phút ấy, ko hiểu sao hình ảnh Jen lại hiện lên trong đầu óc tôi. Và tôi lại cảm thấy khó chịu khi người đang ôm tôi là Heebon chứ ko phải Jen.Tôi gỡ tay cô ấy ra và nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra khỏi người tôi.
-Anh? Anh sao vậy? anh còn giận em sao?-Heebon nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Cô về đi, tôi muốn nghỉ ngơi-tôi nói mà ko dám nhìn thẳng vào mắt của cô ấy.
-Thôi được rồi-cô ấy thở dài-có lẽ mọi chuyện quá bất ngờ khiến anh chưa chấp nhận được. Đêm nay anh hãy suy nghĩ thật kĩ đi. Mai em lại đến.
Nói rồi cô ấy bước đi. Còn lại một mình tôi trong căn phòng này.Tôi nằm phịch xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ. Đúng là mọi chuyện quá bất ngờ nhưng hình như trong lòng tôi đã ko còn tình cảm với cô ấy nữa hay sao ấy. Hồi ấy, tôi đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó Heebon lại xuất hiện, tôi sẽ rất vui mừng, sẽ quên hết mọi đau khổ mà cô ấy đã gây ra cho tôi và sẽ ôm chặt lấy cô ấy để cô ấy ko thể rời xa tôi được nữa. Thế nhưng giờ đây, khi cô ấy đã thực sự trở về bên tôi, tôi lại cảm thấy ko hề vui một chút nào. Ko biết từ lúc nào, hình ảnh Heebon trong lòng tôi đã bị xóa nhòa, mờ nhạt và thay vào đó là bóng dáng của một người con gái khác. Một cô gái với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tròn xoe, đôi môi xinh xinh với một nụ cười rạng rỡ, và một giọng nói trong trẻo, ấm áp.Người con gái ấy đã bước vào trái tim tôi, đã xoa dịu những vết thương của tôi và dần dần đã chiếm lĩnh trái tim tôi từ lúc nào mà chính bản thân tôi cũng ko hề hay biết .Tôi phải làm thế nào đây?
****************************************
Jen.
Từ lúc cô gái kia về đến giờ, Xiah vẫn cứ nhốt mình trong phòng, ko chịu bước ra. Tôi cũng ngại, ko dám vào phòng anh ta. Đành chờ 4 người kia về vậy.
Tôi thả bộ đi ra tận cổng và đứng chờ. Vừa thoáng thấy chiếc xe của họ ở phía xa, tôi đã lật đật chạy đến. Cả 4 người bước xuống xe và nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Cuối cùng thì các anh cũng về rồi, mừng ghê đấy-tôi thở phào nhẹ nhõm.
-Sao? Nhớ bọn anh đến thế cơ à?-Uno ngạc nhiên hỏi.
-Thèm vào-tôi bĩu môi- các anh vào xem Xiah có bị gì ko đi, suốt từ sáng đến giờ, anh ấy cứ nhốt mình trong phòng-tôi nói bằng giọng lo lắng.
-Có gì lạ đâu chứ? Ko có việc gì làm thì nhốt mình trong phòng, đọc sách, nghe nhạc, rồi ngủ!-Max nhún vai.
-Thế thì nói làm gì? Hình như anh ấy cãi nhau với vợ hay sao ấy-tôi thông báo.
-Gì? Vợ á?-cả 4 người đồng loạt hét lên và tròn mắt nhìn tôi.
-Uh-tôi gật đầu- sáng nay, lúc các anh vừa đi có một cô gái tự xưng là vợ anh ấy đến. Hai người nói chuyện một lúc lâu rồi cô ấy bỏ về, còn Xiah thì tự nhốt mình trong phòng như thế.
-Sao lại có chuyện đó được? Hồi nào đến giờ Xiah làm gì có vợ chứ?-Mic nhíu mày ra vẻ suy nghĩ.
-Này!-đột nhiên Hero thốt lên- hay là Heebon?
-Nhưng chẳng phải cô ta đã bỏ đi hai năm rồi sao? Tự dưng lại trở về là thế nào?-Uno vừa nói vừa gãi đầu gãi tai.
-Hình như là ko sai đâu! Đúng là cô ta có nhắc đến khoảng thời gian hai năm gì gì đó-tôi vừa nói vừa nhíu mày suy nghĩ để chắc chắn rằng trí nhớ của mình là ko sai.
-Vậy thì đúng rồi-Mic thở dài.
-Nhưng mọi chuyện là sao vậy? cô ta ko phải là vợ anh Xiah sao?-tôi tròn mắt nhìn mọi người.
-Ko phải, chỉ mới là người yêu thôi-Hero lắc đầu.
-Mọi người làm ơn đừng có úp úp mở mở như thế nữa có được ko? Em ko chịu nổi nữa rồi.-tôi giậm chân thật mạnh xuống đất và gắt um lên.
-Hồi ấy bố cô ta là người thiết kế và xây dựng ngôi nhà này. Vậy nên bọn anh cũng có qua lại với cô ta. Còn Xiah thì… mê cô nàng như điếu đổ.Sau khi ngôi nhà này xây xong thì cũng là lúc tình cảm của hai người họ sâu đậm đến mức ko thể chia cắt được.-Max kể bằng một giọng trầm trầm.
-Rồi đột nhiên một ngày nọ, cô ấy ra đi một cách bất ngờ, ko để lại một lời. Xiah đã rất đau khổ, cậu ta suy sụp trong một thời gian dài.Nhưng rồi cuối cùng cũng đứng dậy được. Cứ tưởng mọi chuyện thế là kết thúc, ko ngờ bây giờ cô ấy lại trở về.-Hero tiếp lời.
-Ko phải chứ? em thấy anh ấy vui vẻ lắm mà, lúc nào cũng cười.-tôi nghi ngờ hỏi.
-Thì có thể là nó đã nguôi ngoai mà cũng có thể là nó giả vờ, có trời mới biết-Uno nhún vai.
-Thôi! Chuyện cậu ta, để cậu ta tự giải quyết lấy. Chúng ta đừng xen vào ko khéo lại gây phiền phức, rắc rối thêm-Mic lên tiếng.
Nói rồi anh ấy bỏ đi trước. Max, Hero, Uno, tôi cũng nhanh chóng bước theo. Trên đường đi về nhà chúng cứ im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Sau đó chúng tôi đi ăn cơm rồi ai về phòng nấy.Tuy ngoài mặt thì làm ra vẻ ko có chuyện gì nhưng tôi biết, trong lòng ai cũng lo cho Xiah. Ko biết anh ấy sẽ quyết định thế nào nhỉ? Quay lại với cô gái kia hay là chia tay luôn? Thật chẳng thể biết được.
Buổi tối, tôi đang ngồi trong phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Và thật bất ngờ, người ấy chính là Xiah. Trông anh ấy có vẻ bơ phờ, mệt mỏi. Hai mắt đỏ ngầu, chắc là vì suy nghĩ nhiều quá.
-Em…em có thể…uống với anh một cốc rượu được ko?-Xiah nói bằng giọng ngập ngừng và đưa ra trước mặt tôi một chai rượu.
-Uh-tôi gật đầu đồng ý.-anh vào đi-tôi mở rộng cửa để anh ấy bước vào.
Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau. Xiah cứ uống liên hồi, hết cốc này đến cốc khác. Đến khi chai rượu đã vơi đi một nửa, anh ấy mới ngừng. Sau đó bằng một giọng trầm buồn, Xiah đã kể hết những chuyện của 2 năm về trước. Và dường như ko thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, anh ấy khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Dạo này sao tôi cứ toàn phải chứng kiến cảnh con trai khóc vậy nhỉ? Đầu tiên là Max, rồi đến Micky và giờ là Xiah. Điểm yếu của tôi là hay mềm lòng khi thấy người khác khóc. Vậy nên tôi ko thể đành lòng ngồi nhìn Xiah thế này được. Tôi bước đến chỗ anh ấy, vòng hai tay ôm anh ấy và khẽ vỗ nhẹ vào lưng anh ấy.
Một lúc sau Xiah mới thôi khóc. Tôi đưa cho anh ấy vài cái khăn giấy.Xiah ko dám nhìn thẳng vào tôi, anh ấy quay mặt sang hướng khác, vừa lau nước mắt vừa nói:
-Anh xin lỗi! Thật tình anh ko muốn để em phải thấy những cảnh đáng xấu hổ này nhưng…
-Anh nói gì lạ vậy? Con người chứ có phải là gỗ đá đâu? Đau buồn thì phải khóc chứ?-tôi lên tiếng.- nhưng quan trọng hơn cả là sau khi đã trút hết nỗi buồn rồi thì phải đứng dậy và đối mặt với mọi chuyện, như thế mới đáng mặt nam nhi. Biết chưa hả?-tôi mỉm cười.
-Uh, biết rồi-Xiah ngoan ngoãn gật đầu- từ giờ anh sẽ dũng cảm đối mặt với những chuyện đó. Nhưng…-anh ấy nói đến đây thì dừng lại và đưa mắt nhìn tôi.
-Sao? Còn nhưng nhị gì nữa?-tôi nhăn mặt hỏi.
-Anh có thể ôm em một lần nữa được ko?-Xiah hỏi nhỏ.
-Thôi đi! Em ko thích. Như vậy kì lắm-tôi gạt phắt đi.
-Kì đâu mà kì? Thì cứ coi như là em tiếp thêm sức mạnh cho anh vậy-Xiah vẫn năn nỉ ỉ ôi.
-Nhưng…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh ấy kéo vào lòng, ôm chặt cứng. Dạo này cái mốt “ôm” đang thịnh hành hay sao ấy.Bữa giờ tôi bị 3 người “tấn công” rồi đấy. Mấy người này, thiếu gì người để ôm sao cứ nhắm vào tôi thế hả trời? Tôi vùng vẫy và cố gắng đẩy Xiah ra.
-Em để yên thế này một lúc được ko Jen?-Xiah giữ chặt tôi vào vòng tay của anh ấy và nói.
Biết có cố đẩy Xiah ra thì cũng chẳng được thế nên tôi đành phải chấp nhận một cách miễn cưỡng. Dù sao thì anh ấy cũng đang có chuyện buồn, thế này coi như an ủi vậy.Chúng tôi đứng như thế một lúc lâu. Cuối cùng anh ấy cũng buông tôi ra, nhìn tôi mỉm cười và nói:
-Xong rồi! anh đã quyết định được rồi. Cảm ơn em nhiều lắm.
-Quyết định gì cơ? Em đã làm gì đâu?-tôi tròn mắt hỏi.
-Bí mật! Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ nói cho em biết, nhanh thôi. Còn bây giờ thì chưa được-Xiah nheo mắt, cười tinh nghịch. -Em đi ngủ sớm đi. Chúc em ngủ ngon-anh ấy vừa nói vừa kéo tôi lại gần và…kiss vào má tôi một cái.
Sau đó như sợ tôi sẽ nổi trận lôi đình, anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, biến mất. Xiah, anh ta bị sao vậy? dám “K” tôi sao? Vợ …à, ko! Là người yêu mới đúng, mới trở về thế mà lại đi ôm và hôn người con gái khác. Anh ta đúng là cái đồ lăng nhăng! Đồ hâm, đồ mất nết, đồ dê xồm…