Tôi bước vào nhà và đảo mắt tìm Mic.Anh ta kia, đang ngồi trên sopha đọc sách.Tôi hầm hầm tiến đến, ko nói ko rằng và kéo tay anh ta đi.4 người kia ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi nhưng mặc kệ.Còn Mic,anh ta ko giật tay ra, cũng ko chống đối, ngoan ngoãn đi theo tôi.
Ra đến vườn, tôi thả tay Mic và đứng im lặng chờ đợi một câu giải thích về hành động ko thể nào kì quặc hơn của anh ta lúc trưa.
Nhưng ko ngờ anh ta cũng im lặng và nhìn chăm chăm vào tôi bằng một ánh mắt giận dữ như thể tôi là người có tội chứ ko phải là anh ta.
-Anh nói gì đi chứ?-tôi lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
-Anh là người nói câu đó mới phải.Em giải thích đi-Mic gằn giọng.
-Giải thích?Em biết phải giải thích cái gì?Chẳng lẽ đi ăn trưa cũng là một cái tội?
-Nhưng quan trọng hơn đó là em đi với Bi.-anh ta gắt lên.
-Đi với ai thì liên quan gì chứ?-tôi cũng hét lên.
-Vậy thì thử nói xem, hắn ta có quan hệ gì với em?
-Tại sao em lại phải nói? Em quen ai, quan hệ với ai thì cần phải báo cáo lại với anh sao?
-Nhưng hắn ta và bọn anh đang cạnh tranh nhau.Vậy thử hỏi đặt em vào tình thế của anh thì em có nghi ngờ ko?
-Hừ! Ý anh là tôi đem bí mật của các anh đi báo cáo lại với anh ấy?-tôi hỏi bằng giọng thất vọng.
-Ko phải như thế! Chỉ là…-Mic ấp úng.
-Tôi trước h chưa một lần đến công ty các anh, chưa một lần tìm hiểu về công việc của các anh.Vậy mà…-tôi bỏ lửng câu nói.
-Jen, anh ko có ý đó.-Mic phân trần.
-Thôi được rồi, chúng ta kết thúc ở đây đi-tôi cắt ngang.
Tôi quay người bước đi.Vẫn biết rằng để sống được trong thế giới của những người nổi tiếng thì thật ko dễ dàng gì nhưng tôi ko ngờ nó lại khó khăn đến mức này.Trước giờ tôi vốn là đứa ko hay suy nghĩ những chuyện phức tạp nên trước đây, khi chưa quen biết họ, tôi đã sống một cách ko lo nghĩ, sống theo ý muốn của mình, làm những gì mình thích nhưng từ khi bước vào ngôi nhà này, tôi đã phải thay đổi nó.Và tôi đã phải suy rất nhìu trước khi làm một việc gì đó vì sợ chẳng biết những hành động của mình liệu có gây ảnh hưởng xấu đến cho 5 người bọn họ hay ko.Nói thật tôi cũng ko hề biết Bi với họ lại đang cạnh tranh nhau.Đúng là dù có cố gắng đến mấy cũng ko thể nào thích nghi được với thế giới của họ.Tôi thuộc về một thế giới khác.Tôi sợ những ánh hào quang chớp nhoáng, sợ đám đông, sợ ánh đèn flash của máy ảnh, sợ cả những lời xì xầm, đồn đại quanh mình.Nhưng mấy người này thì khác, họ bắt buộc phải quen với những thứ đó và dần dà nó trở thành ko thể thiếu trong cuộc sống.Dạo này tôi thấy giữa tôi với 5 người này và cũng với cả Bi nữa đang ngày càng cách xa thêm thì phải.Tôi nên típ tục đuổi theo họ, tập quen dần với những thứ đó hay là nên dừng lại và tìm cho mình một con đường khác thích hợp hơn?Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.Hay là dừng lại đi nhỉ?....
-Em nghe anh nói một câu thôi, được chứ?-bất ngờ Mic đuổi theo nắm tay tôi giữ lại.
-Có cần thiết ko?-tôi hỏi bằng giọng bất mãn.
Mic nhìn tôi trân trối.Chắc anh ấy bất ngờ trước cách cư xử đó của tôi.Mà quả thật khi đã nói xong câu đó tôi mới cảm thấy hối hận.Ko hỉu sao tự nhiên tôi lại thốt ra những lời khó nghe như vậy chứ?Thật là…
-Anh nói đi, em nghe đây-tôi quay mặt sang phía khác nói nhỏ.
-Thật ra thì anh ko hề nghi ngờ em.Anh cũng ko biết tại sao lúc nãy mình lại nói ra mấy cái câu…khùng điên đó nữa.-Mic đưa tay vò đầu bứt tai-anh chỉ là…chỉ là…-anh ta ấp úng.
-Phì…-tôi phì cười trước hành động…bất bình thường đó của anh ta-thôi được rồi.Em ko giận đâu, anh ko cần phải tự hành hạ thân xác mình như thế.
-Ko, anh…-Mic lại típ tục.
-Em nói thật đấy! em hết giận roài.-tôi cắt ngang lời anh ấy-thôi em đi dạo một chút, anh vào nhà trước đi nhá!
Nói rồi tôi đi thẳng một mạch.Tâm trạng lúc này cũng đã khá hơn khi nãy.Mọi nỗi bực dọc cũng đã biến đi đâu hết.Tôi mỉm cười bước đi mà ko hề hay biết ở sau lưng mình Mic đang nói nốt những lời lúc nãy anh ấy chưa kịp nói với tôi và tất nhiên tôi chẳng thể nghe được gì…
*****************************************
-Anh chỉ là ko muốn em gặp Bi mà thôi.Anh ghét khi phải thấy em vui vẻ bên cạnh tên đó…