Hết chuyện của Uno rồi đến Jung Hoon, chưa đâu vào đâu lại gặp ngay Yoo Ha Na có quan hệ với Hero, tiếp theo là Max và giờ là Xiah.Mọi thứ cứ liên tiếp, dồn dập xảy ra làm tôi “ngày ăn ko ngon, đêm ngủ ko yên”.Bây giờ mà Mic gây chuyện nữa thì chắc tôi bỏ xứ mà đi ko hẹn ngày trở lại lun quá.
À nhắc đến Jung Hoon mới nhớ, anh ấy đi đâu vậy nhỉ?Ở cái xứ này anh ấy đâu có quen biết ai?Mà điên máu nhất là đi trong âm thầm, chẳng thèm báo với tôi một tiếng.Đã vậy còn tắt lun di động nữa chứ.Người gì mà lạ lùng! Được rồi, lần này về xem em xử anh thế nào nhá Jung Hoon!
Thôi chết! Mai phải “ra mắt” bố mẹ chồng tương lai roài (đùa cho zui chứ hem cóa ý jì đâu nhá, đừng hỉu lầm tội lém) mà h này chưa chuẩn bị gì hết lại còn ngồi nói nhảm nữa chứ.Đầu tiên là phải ăn mặc làm sao vừa “dễ xương” lại ko gây phản cảm.
Tôi lục tung tủ đồ lên, mất hết hơn một tiếng đồng hồ mặc vào cởi ra mà chẳng có lấy một bộ nào ưng ý.Tôi xưa nay vốn thix mặc áo phông quần bò (cho nó thoải mái) nhưng ai lại ăn mặc như thế mà đến gặp người lớn?Chắc là phải đi mua một bộ váy.Ủa mà tại sao lại phải mất công thế nhỉ?Chỉ là giả vờ thôi chứ có phải thật đâu mà sợ?Bình thường thế nào thì cứ tiếp tục phát huy, ko cần phải thay đổi gì hết ráo.
Bản nhạc “Yesterday” réo rắt vang lên.Là Jung Hoon oppa!Tôi mừng như bắt được vàng, vội vàng vớ ngay cái điện thoại và tuôn ra một tràng:
-Anh đi đâu vậy hả? Biết em lo đến thế nào ko? Gì thì gì cũng phải báo em một tiếng chứ? Giờ anh đang ở đâu? Về nhà chưa? Em đến nhé!
Đầu bên kia vẫn im lặng…
-Anh?Sao vậy?-tôi lo lắng hỏi.
-Anh …anh…có chuyện muốn nói-Jung Hoon ấp úng.-em đến nhà anh nhé!
Chúng tôi vào nhà.Không khí im lặng đến đáng sợ.Tôi và Jung Hoon ngồi đối diện nhau nhưng lại ko ai nói với ai câu nào.Đáng ra tôi phải trách móc anh ấy nhìu lắm, trong suốt quãng đường đi đến đây tôi đã có hàng đống câu hỏi tưởng như chỉ cần thấy anh ấy thôi là nó sẽ tuôn ra xối xả nhưng ko hỉu sao h lại biến đâu mất hết rồi ấy.Lạ thật!
-Anh có chuyện gì muốn nói với em?-biết im lặng hoài cũng ko phải là cách hay nên tôi đành phải lên tiếng trước.
-Anh…anh…thật ra thì…-anh ấy có vẻ lúng túng.
-Một là anh nói ra, còn hai thì sau này đừng nhìn mặt em nữa!-tôi giả vờ hù dọa.
-Được rồi, anh sẽ nói.Nhưng em phải hứa với anh một điều được chứ?
-….Thôi được rồi-sau vài giây chần chừ, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
-Sau khi anh nói xong em đừng giận anh, cũng đừng bỏ đi, nhé?
-Nói vậy có phải là anh đã làm gì có lỗi với em ko hả?-tôi ra vẻ nghi ngờ.
-Ko…anh…anh chỉ-Jung Hoon phân trần.
-Em đùa đấy-tôi phẩy tay-được rồi, anh nói đi.
-Đây là một bí mật mà bố, mẹ, Bi và cả anh đã giấu em từ rất lâu.Anh định sẽ không bao giờ nói ra nhưng…
-Khoan! - tôi cắt ngang lời Jung Hoon-Đã lâu lắm rồi em rất muốn nói câu này nhưng ko có dịp.Dù thời gian có trôi đi, vạn vật trên trái đất này đều thay đổi nhưng anh vẫn mãi mãi là anh trai của em, ko ai có quyền phủ nhận điều đó.-tôi nhìn thẳng vào mắt Jung Hoon.
-Chuyện đó…-Jung Hoon nhíu mày.
Tôi biết anh ấy định nói gì.Nhưng có lẽ chuyện đó đã ko còn ý nghĩa gì đối với tôi nữa.Điều tôi mong muốn nhất bây giờ là chúng tôi lại có thể sống một cách vui vẻ, thương yêu nhau như trước.Còn quá khứ, bí mật thì hãy để nó được ngủ yên, đừng ai khơi dậy nữa. Nhưng khổ nỗi tôi lại ko có quyền bắt Jung Hoon phải im lặng.Chỉ mong sao câu nói của tôi có thể làm anh ấy nghĩ lại.
Đắn đo một lúc lâu, anh ấy mới lên tiếng.
-Anh chỉ muốn nói xin lỗi vì đã làm em phải lo lắng suốt mấy ngày qua!-Bất giác Jung Hoon ôm chầm lấy tôi.
Tôi cũng vòng tay ôm anh ấy.-Uhm, em có bao giờ giận anh đâu?-tôi khẽ mỉm cười.
Tốt quá rồi! Mọi chuyện thế là ổn.Anh em chúng tôi lại có thể như xưa được rồi.Nhưng sao trông anh ấy buồn thế kia nhỉ? Đáng ra khi nghe tôi nói thế Jung Hoon phải vui mới phải chứ?Thôi chắc là ko sao cả đâu.Có lẽ do tôi nghĩ ngợi nhìu quá thôi.